Nhưng đúng lúc chợt hiện ra một chuyện.
Chiếc thay ổ chưa kịp đưa khách thuê phòng 1404.
Đúng là bị mấy chuyện kia làm lo/ạn tinh thần.
Tôi vội vàng quay lại, gõ phòng phụ nữ kia.
Nhưng dù đã gõ nhiều lần, bên chút phản hồi nào.
Tôi bắt thấy lạ.
Rõ ràng đóng cửa.
Không nào thấy tiếng gõ được!
Nghĩ lại phản ứng bất thường nãy, đã bị dọa sợ thật rồi.
Tôi thậm chí dung cảnh giờ đang đứng cánh cửa, nhìn qua mắt mèo.
Bất đắc dĩ, tiếp tục gõ giải thích rằng chỉ đưa thôi.
Nhưng phòng im lìm chút tĩnh.
Gõ thvành, đành lấy thoại ra gọi ấy.
Tôi tìm lại số lịch gọi.
Vừa bấm liền thấy tiếng chuông thoại vang lên.
Nhưng điều khiến toàn sững sờ là
tiếng chuông phải ra từ bên căn phòng.
Mà là… ra từ phía lưng tôi!
Tôi lập tức quay lại, hiện tiếng chuông vang lên từ chính khe ở lối cầu thang!
Sao như vậy được? Rõ ràng phụ nữ đó đã bước phòng rồi mà!
Thế tại sao tiếng chuông lại vọng ra từ cầu thang?
Tiếng chuông tiếp tục vang lên, vang vọng đầy rợn hành lang vắng vẻ.
Đèn cảm ứng ở cầu thang cũng bất ngờ sáng lên nữa.
Tôi rãi tiến lại gần cầu thang, nhìn bên trong.
Và chỉ một cái liếc mắt, liền h/oảng s/ợ đến mức ngồi sụp xuống đất.
Trên bậc cầu thang trống trơn, lúc này lại nằm sõng một th/ể nữ mặc trắng.
Điều kinh nhất là—th* th/ể đầu!
Cái ta như bị ai đó dùng vật sắc ch/ặt lìa và mang đi mất.
M/áu đỏ cả váy, thấm đẫm khắp các bậc thang.
Và m/áu đang từ cơ rỉ xuống từng giọt, từng giọt.
Điều khiến r/un r/ẩy đến mức cử nổi là—tiếng chuông thoại tiếp tục vang lên.
Chiếc thoại ra âm ấy, lúc này… đang chính cái kia nắm ch/ặt tay.