27
Hứa mắt bình tĩnh đối diện với tôi, mắt dừng trên mỏng manh của hắn.
Tôi kéo kéo hắn đầu cầu thang không người.
“Cục….. cục thật xin lỗi, cục cánh của hay không, đây hôn là hết thôi.”
Tôi lạnh lùng xong, túm cổ áo hắn hôn.
Buông hắn dày dối với khuôn nóng bừng.
“Nhiệm vụ.”
Hứa vẫn chưa hoàn vàng thở hổ/n h/ển.
“Cậu vẫn còn vụ nữa à?”
“Đúng, trúng lời uyề rồi, dấu ấn trừng p h ạ t, không làm sẽ ch*t.”
Tôi không dám nhìn hắn, xong cau cuối xuống chuẩn bị rời đi.
Hứa nắm cổ tôi.
“Không nữa rồi.”
Giọng hắn bình thản:
“Cậu rồi sẽ không nữa.”
Tôi cuống quýt rút lại.
“Là bị ép buộc, không cần cảm ơn.”
Sau trở lớp bộ đầu óc đều nóng bỏng hỗn lo/ạn.
Tôi làm cái quái gì vậy?
Tôi bị đ i ê không vậy?
Tôi ta làm gì vậy?
Lại còn dối nữa chứ?
Tôi còn những điều gh/ê t/ởm vậy sao?
Tôi buồn bực cả một ngày.
Tan ngăn cản muốn nhanh chóng chạy nhà.
“Vẫn lúc trước sao?”
“Cái gì?”
“Nhiệm vụ của cậu.”
Hắn dừng một chút.
“Vẫn lúc trước sao? cần nhà ở không?”
Sao thể chứ?
Sự thật là căn bản cũng không vụ gì hết.
Tôi nín ngoài miệng lạnh băng một câu:
“Cần.”