Lâm Chính Minh khoảng tầm đổ lại, trông mặc rất tươm tất.

Vóc dáng cao ráo sáng sủa, tuấn nhìn.

Đặc biệt đôi mắt khi khác, luôn lẫn chút tình ý, biết rất được gái yêu thích.

Tôi lắc đầu.

Người lườm tôi thâm thúy.

“Thân phận khách mời nam số 3 hề tầm thường đâu nha!”

“Hàn Thiệu, cậu động sản gia, tốt đại học Stanford, sau khi về đã quản sản gia đình, hiện đảm nhận trò động sản gia.”

Tôi nghe Kiều Mặc Vũ kể, hầu hết gái ở trường quay, đều đến đây vì Thiệu.

Dựa vào thân lẫn mũi, giỏi trượt tuyết, cưỡi ngựa, đấu môn thể thao khác.

Đúng tượng nam chính tịch hoàn hảo như trong tiểu thuyết.

Hàn Thiệu thấy tôi mình, tự tin, khiến gái ở trường quay đều hét ĩ.

Ừm, thật, được chào đón đấy.

Tôi lắc đầu nữa, như cứng lại đầu môi.

“Có mắt cả ba vị khách mời nam không?”

“Cô tiện tiết lộ nhân một chút không, ông giỏi như vậy, mà lại thích một ai sao?”

Tôi khó nói lên lời.

“Giỏi nào?”

Hàn Thiệu nhíu coi thường, khoanh tay trước mặt, thái độ đôi phần mất kiên nhẫn.

Tôi hiểu ánh mắt ta.

Anh tưởng tôi chơi trò lạt mềm ch/ặt, nên định nhân đây thu mình.

Ha, ông, lúc nào cũng ảo tưởng như vậy.

Người thấy tôi nói gì, như thể chỉ muốn nhét micro vào miệng tôi.

“Khách mời nam số 1 rất ổn đó, chu đáo ấm áp, thích cơm làm việc nhà, giờ ông tốt như vậy còn nhiều nữa đâu.”

“Là một tượng cực kỳ thích hợp hôn.”

Tôi giễu cợt, cằm về phía Thanh.

“Biết biết biết lòng, thể chỉ mỗi bề ngoài.”

“Khách mời nam số một, lông quá thấp, phần trán đều, đã biết đây ham mê c/ờ b/ạc.”

“Rãnh nhạt, chí yếu thua mức táng gia bại sản sẽ ngừng tay.”

“Năm nay 27 không, vận thế 27, xem Khâu Lăng và Trủng M/ộ.”

“Cô xem, phần da ở khu vực hai phần ửng lên, đó điềm rất x/ấu.”

“Còn xây dựng nữa chứ, phá phách có, ít nhất cũng n/ợ cả nghìn, cả chục nghìn tệ.”

Người nghe vậy cũng ngẩn đầu tiên lanh lộ ngơ ngác.

“Khâu Lăng? Trủng M/ộ? Đó gì vậy?”

Tôi chỉ vào vị phía xươ/ng lông mày, ra hiệu cho mọi về phía Thanh.

“Ở ngay đuôi lông và góc vị cũng thể hiện cát hay tổ tiên nhà anh.”

“Ồ, xem ra chuyện Thanh thích c/ờ b/ạc được di truyền từ tổ tiên á.”

Ánh mắt cả mọi người, đều đồng đổ về phía Thanh.

Người khỏi thốt lên.

“Thật nè chỉ ửng, mà còn một mụn.”

Dương Thanh gi/ận, cổ lên cao đến quãng tám.

“Lục Linh Châu, nói linh tinh gì vậy!”

“Ông nội tôi chỉ một nông dân bình thường, bôi nhọ tôi được, nhưng được bôi nhọ thân tôi!”

“Chuyện ngày hôm nay, xin tôi, cứ chờ thư luật sư đi!”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm