Đông cung trung tín

Chương 8

15/10/2025 18:19

Quả nhiên như người dự đoán, chẳng bao lâu sau Tô Khiêm liền đích thân tới phủ thăm hỏi.

Hắn trước tiên nói mấy câu khách sáo, sau đó dần lộ ý muốn lôi kéo.

“Ngày Tiết Hàn thực hôm đó, Thái tử đối đãi với ngươi thế nào, ta đều thấy cả.

Ngươi dù thân là Thị vệ dưới trướng Đông cung, rốt cuộc cũng là quan chức đàng hoàng, mà hắn lại sai ngươi làm chuyện của bọn thái giám, cung nữ.

Nhìn cái dáng ấy, e là cũng khiến ngươi chịu không ít uất ức.

Haizz, ngươi tư chất như thế, đâu đáng bị chà đạp đến vậy.

May mà nay đã được phong làm Trung lang tướng của Kim Ngô vệ,

chức tước chính tứ phẩm, chẳng kém gì Vệ soái Đông cung.

Chỉ cần có thời gian, ắt sẽ có ngày công thành danh toại.”

...

Hắn nói mãi không dừng, từng lời từng chữ như kim đ/âm vào tai ta.

Nắm tay ta càng lúc càng siết ch/ặt, sát khí trong lòng cuộn lên dữ dội.

Dẫu không hiểu hết ẩn ý, ta vẫn nghe ra được trong lời hắn ngầm mang kh/inh miệt và đ/ộc ý với Thái tử.

Mà Thái tử — là chủ nhân của ta, là nghịch lân mà kẻ khác không được chạm tới.

Tô Khiêm có lẽ cũng nhận ra sắc mặt ta không ổn, liền chau mày:

“Chẳng lẽ ta nói sai điều gì?”

Ta buông hàm răng đang nghiến ch/ặt, trầm giọng đáp:

“Đại nhân không nói sai. Chính vì những điều ngài nói đều là thật, nên mới khiến ta nhớ lại chuyện chẳng vui.”

Hắn khẽ cười, giọng điệu pha ý giễu:

“Quả nhiên là ta lỡ lời rồi. Thái tử hành xử như thế, hỏi sao lòng người chẳng ng/uội.”

Ta chỉ làm theo lời Thái tử căn dặn, đáp qua loa, không tỏ rõ ý gì.

Đợi hắn đi khỏi, cơn gi/ận và sát khí trong ng/ực mới dần lắng xuống.

Từ đó về sau, ta chỉ còn có thể thấy Thái tử trong những buổi chầu sớm,

mà cũng chỉ là thoáng nhìn từ xa.

Ta muốn lại gần người, muốn được nói một đôi câu, dù chỉ để nghe người m/ắng ta là “con chó đáng gh/ét” cũng được.

Chỉ cần như thế, ta mới biết mình vẫn còn là của Thái tử.

Ta từng nghĩ sẽ tới Đông cung,

nhưng lại chẳng tìm được lý do nào hợp tình hợp lễ.

Lại thêm Lục Diêu — tướng quân Kim Ngô vệ, cũng là cấp trên của ta — giao cho vô số công vụ, không cho ta rảnh rỗi.

Hắn nói:

“Người có tài thì phải làm nhiều, ngươi được Hoàng thượng trọng dụng, đương nhiên phải gánh việc hơn kẻ khác.”

Nếu không kịp hoàn thành sẽ bị ph/ạt, nhưng ta chẳng hề sợ bị đ/á/nh,

ta chỉ sợ khiến Thái tử mất mặt.

Lục Diêu còn hay mỉa mai:

“Làm chút việc cũng không nên thân, đúng là đồ từ Đông cung ra,

Tô tướng lần này e nhìn lầm người rồi.”

Ta không muốn để Thái tử mang tiếng x/ấu, vậy nên những việc được giao, ta đều làm đến nơi đến chốn.

Sau này, Ảnh Lục từng đến tìm ta.

Nghe chuyện ta bị ứ/c hi*p, hắn liền khiến Lục Diêu chịu thiệt mấy lần.

Nửa tháng trước, Lục Diêu vì n/ợ bạc mà bị Hoàng thượng quở trách,

mấy hôm trước lại ngã g/ãy chân, từ đó chẳng còn hơi sức gây khó dễ cho ta nữa.

Tối hôm ấy, ta nằm trên giường, ngoài cửa sổ gió mát trăng thanh.

Một chiếc khăn trắng phủ trên chóp mũi, hương lạnh nhạt phảng phất, vừa thoáng vừa thanh.

Dù mờ nhạt, nhưng vẫn ngửi ra mùi của Thái tử.

Sáng sớm hôm sau, ta đem khăn giặt sạch, phơi khô, nhưng mùi hương đã hoàn toàn tan mất.

Sợi tơ lỏng rời khiến ta hối h/ận không thôi.

Ta cẩn trọng đặt lại vào hộp gấm, ngẫm nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định đi đến Đông cung.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm