Thân cây rỗng trong, nhìn trên ngọn giống như động lớn, dưới đáy là bóng tối.

Dã nhân lớn, vừa vừa nắm lấy leo, kéo còn lại nắm lấy leo rồi xuống. Sau khi xuống đất nhân thả rồi nhìn hi hi.

Tôi nhìn khắp nơi sau khi mắt đã quen với ánh sáng ảo xung quanh. Lúc mới phát hiện dưới chân mình toàn trắng xếp thành ngọn núi cách xa đám khô giống như ổ của nhân.

Dã nhân về phía tôi, tiện nắm lấy cái ném thật mạnh về phía đầu của nó.

Dã nhân né nó cách nhanh nhẹn, lên tiếng muốn bắt lại. Bỗng nhiên vào lúc tiếng sột soạt vang lên trong đám khô cạnh.

Trong cái hốc cây yên tiếng vải cọ vào khô rõ ràng.

Dã nhân sửng h/oảng s/ợ nhìn vào đám cỏ, sau nắm lấy leo leo lên trên.

Tôi vẫn nắm ch/ặt cái đùi, nhìn xuống đám khô căng thẳng.

“Ai đang đó!”

“Hú… Hú.”

Trong đám tiếng khàn khàn của người nào đó, đám lung lay mạnh, nuốt khan, trong lòng dâng lên cảm giác hãi giải thích được.

Cái trên ngọn cây cây che lại, chỉ sáng qua, hạt bụi như đang nhót trong những chùm ánh sáng, hít hơi thật tựa lưng vào thân cây.

Trong gian thẳm mít này, nếu gặp phải thứ gì kinh khủng hơn nhân cách nào trốn được.

Tôi mở to mắt nhìn chằm vào đám khô.

Cuối cùng, lớp khô phía trên xê dịch cái, bàn đột nhiên duỗi ra.

Làn xanh mười ngón nhỏ nhắn, gò, móng gần bằng ngón tay, hình dạng uốn éo quằn quại.

Đù, lẽ là cương thi?

Thế yên rồi.

Tôi vừa thở nhẹ nhõm ngay sau đó, bàn rẽ đám sang bên, người nữ ngồi dậy, mái tóc rối bù như rơm gần như che cả khuôn mặt.

Cô ta lấy vén tóc sang gương trơ xươ/ng.

Vì quá nên má nhô lên đôi mắt to bất thường, cô ta nhìn chằm cách đờ đẫn.

Tôi sợ.

Thứ gặp phải cương thi cũng phải q/uỷ mà là người nữ đang sống sờ sờ.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm