Nam thần của tôi đang nhắm mắt, hơi thở anh ấy có chút gấp gáp. Cháo thì vẫn đang chảy.
"Tôi nghĩ." Lão tam nuốt nước bọt: "Đây không phải là cảnh cáo. Đây là... một loại tình thú. Là... là BDSM?"
Tôi suýt chút nữa ngất xĩu lần thứ ba.
"Thụ cố tình chọc gi/ận công, để công dùng cháo nóng trừng ph/ạt. Trời ạ, khẩu vị nặng quá!" Mặt lão tam đỏ bừng lên.
Đúng lúc này, Trình Phong mở mắt.
Trong mắt anh ấy không còn sự trêu chọc, chỉ còn băng giá. Anh ấy nhìn ba thằng bạn của tôi, rồi nhìn tôi.
Sau đó anh ấy đưa tay lên, bình thản cởi từng chiếc cúc áo pijama dính đầy cháo, lồng ng/ực vạm vỡ, rắn chắc, với những múi cơ hoàn hảo mà tôi chỉ dám nhìn tr/ộm ở sân bóng rổ, giờ đây phơi bày trọn vẹn trước mắt tôi.
Ba anh em phòng 404 đồng loạt lùi về sau một bước.
"A... anh... anh định làm gì?" Lão đại lắp bắp: "Định dùng mỹ nam kế? Vô ích! Công nhà tôi ý chí sắt đ/á!"
Trình Phong cởi phăng cái áo, ném nó xuống sàn nhà, anh ấy chỉ vào cửa trong trạng thái b/án kh/ỏa th/ân, giọng nói không lớn, nhưng đủ khiến cả phòng lạnh run:
"Cút."
Tôi có thể cảm nhận được, ba thằng bạn tôi là lần đầu tiên trong đời cảm nhận được sự chênh lệch khí thế như thế này.
Nhưng lão đại, với tư cách là người bảo vệ công, vẫn cố gắng vớt vát: "Bọn tôi không đi nếu không có thằng út! Thằng út! Về với bọn anh!"
Trình Phong thở hắt ra một hơi, anh ấy không thèm tranh cãi nữa.
Anh ấy nhặt điện thoại trên bàn lên, bấm một dãy số.