Tú đứa trẻ gần tôi.
Cô ấy có bố, chỉ có một người mẹ làm việc bar.
Lần đầu tiên biết Tú Châu, quầy bánh chiên.
Trong có nhiều đồ như các thành lớn, bánh nướng chiều ngày món bọn trẻ con thích nhất.
Ngày Tú trốn trong gần tha thiết nhìn cái bánh nướng trong tay tôi.
Cô ấy nhìn bánh nướng lén nước bọt.
"Muốn ư?"
Tôi một nửa bánh nướng đưa cô ấy.
Tú lưỡng lự, hình như đã đói lắm nhận lấy đã cắn từng miếng thật to.
"Sau này tớ sẽ trả cậu."
Tú nhìn tôi, nghiêm ngẩng mặt nói.
Từ trở đi, và Tú đã trở thành thân.
Mẹ cô ấy rất xinh thế nhưng bà ta nay bao quan tâm đến Tú Châu.
Mẹ thấy Tú g/ầy hơn những đứa trẻ trang lứa, đã bảo ngày đưa Tú đến cơm.
Chúng nhau sinh nhau trưởng thành, một trường cấp 2, một trường cấp 3, lại nhận thông trúng tuyển của một trường đại học.
Ngày nhận giấy thông trúng tuyển, ôm nhau khóc.
Vốn đầu, nghĩ sẽ mãi nhau, thế nhưng kì nghỉ hè năm lớp đã chia xa hoàn toàn.
Sau xong đại háo hức lên kế hoạch nhau đi du đến các thành ven cận.
Bố mẹ vốn đồng ý đi một mình, nhưng đến họ vượt qua sự năn nỉ ỉ ôi của đã đồng ý phép.
Thế nhưng đã phải á/c mộng trong đời nơi đó.
Ngày và Tú nhau đến bãi ngắm mặt trời mọc.
Bãi lúc sáng có một ai.
Đáng đợi mặt trời xuất hiện, đợi ba tên đàn á/c mộng.
Bọn thoạt nhìn 20 tuổi, có ý tốt chăm chăm quan sát tôi.
Tôi rất nhanh đã nhận ra nguy hiểm, kéo Tú chạy trọ.
Thế nhưng, chẳng bao lâu đã bị bọn đuổi kịp.
Tôi người bị đầu tiên.