Bạn Cùng Phòng Luôn Thèm Khát Tôi

Chương 8

18/06/2025 18:02

"Không sao, sai trước."

Chuyện hôm đó cứ trôi qua, Giang Hành không hỏi thêm về quá khứ của cũng chẳng giải thích gì. Cả im lặng ngầm hiểu, như chưa chuyện gì xảy ra.

Cho đến một ngày không lâu sau, khi cùng Giang Hành tiếp khách, bắt Hà Vu - cầm b/ắt n/ạt tôi. Gã mặc bộ hở hang, ngồi trên đùi một đàn ông b/éo phì trung niên nhờn nhợn.

Ánh mắt chạm gã, hơi đột nghẹn toàn không kiểm soát.

Hà Vu cũng nhìn thấy không bối rối, mắt âm lãnh đầy á/c ý liếm dọc người tôi.

Tôi như sống tháng ngày cô đ/ộc ấy - không ai c/ứu giúp, một mình gồng gánh mọi đắng.

Một hơi ấm bất ngờ tỏa ra sau lưng. Giang Hành khoác vai giọng lo lắng: "Khó chịu sao? Sao tái thế?"

Tôi gượng nở nụ cười gượng gạo: "Không sao. đi sinh chút, quay lại."

Giang Hành gọi theo: "Từ Văn…"

Tôi không ngoảnh chân nam đ/á chân vào tay bám ch/ặt rửa nôn khan.

Tiếng bước chân phía sau. Quay Hà Vu đang chống tay dựa cửa, mắt đầy gh/en tị nhìn xuống: "Lâu lắm không đấy, dám móc nối được cả "thái tử gia Giang gia"."

Hai chân mềm nhũn, vẫn ngẩng cười khẩy: "Sao bằng được? Loại đàn ông ấy tao không nuốt nổi."

Câu nói chạm đúng nỗi Hà Vu xông tới túm tóc biến dạng: "Cùng đĩ đĩ cái với nhau, cao quý lắm sao? Mày tư cách gì người!"

Sức lực đã cạn kiệt sau câu đáp trả, buông xuôi để túm tóc, không phản kháng.

Thấy vậy, Hà Vu càng hăng. Gã giơ tay lên, giọng đầy đ/ộc địa: "Đồ yếu đuối như quyền gì thường tao?"

Nhắm mắt định nhận t/át, bỗng thét của Hà Vu lên. mở bừng mắt…

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm