May thật, nhưng… tôi đang may mắn cái gì chứ? Sao lại thấy nhẹ nhõm được?
Tôi thu lại dòng suy nghĩ, tự nhủ phải tránh xa Tư Trì.
Có bài học lần trước rồi, tôi tuyệt đối không để xảy ra bất kỳ động chạm thân mật nào nữa.
Tư Trì không nói gì, chỉ lặng lẽ gi*t quái vật, mặt không chút cảm xúc.
Ba ngày sau, nhiệm vụ cuối cùng cũng kết thúc. Giản Trúc mỉm cười chào tôi:
“Lần này Tư Trì ra tay nhanh quá, sắp phải tạm biệt cậu rồi.”
Tôi nở nụ cười, cố nói nhẹ nhàng:
“Nếu sau này còn nhiệm vụ, cứ gọi... tôi sẽ tới ngay.”
Vừa quay lại, tôi đã thấy khuôn mặt Tư Trì tối sầm.
Tối đó, hắn kéo tôi giày vò suốt đêm, hành động chẳng khác nào đang trút gi/ận.
Hai ngày sau, hắn phải tham dự một buổi tiệc quý tộc, nên mới chịu chịu buông tha cho tôi.
Ngay khi hắn rời đi, tôi cũng lặng lẽ lên đường.
Tôi hỏi riêng tay môi giới:
“Mọi thứ chuẩn bị xong chưa?”
Anh ta thở dài:
“Cậu thật muốn đi sao? Đó chẳng khác nào tự tìm đường ch*t.”
Em trai tôi là một omega, từng bị một đám alpha cưỡng ép và đ/á/nh đ/ập tà/n nh/ẫn, khiến tuyến thể bị phá hủy, đôi chân bị liệt, phải nằm trong ICU.
Từ đó, tôi vừa nhận nhiệm vụ đi/ên cuồ/ng, vừa âm thầm kết nối qu/an h/ệ, chỉ để có cơ hội trả th/ù.
Lần này, cuối cùng tôi đã tìm được đường vào bữa tiệc của bọn khốn ấy — sao tôi có thể bỏ qua được?
Bảo vệ ở cửa kiểm tra kỹ càng, tôi đưa ra thiệp mời Giản Trúc tặng.
Qua cửa, tôi lẩn vào trong đám đông, tìm cơ hội ra tay.
Tôi còn chưa kịp thấy kẻ th/ù, thì có thứ lạnh ngắt chạm vào lưng — nòng sú/ng cấp S.
“Anh là ai? Ai cho anh vào đây?” Bảo vệ gắt lên.
Tôi còn đang tính xem nên cư/ớp sú/ng hay bỏ chạy, thì liếc thấy Tư Trì đang được một nhóm quý tộc vây quanh.
Bộ quân phục ôm sát tấm lưng cao lớn, khuôn mặt hắn lạnh lùng, cứng rắn — giữa đám người, hắn như một ngọn núi, vừa chói mắt vừa nguy hiểm.
Không còn cách nào khác, tôi hô lên:
“Thượng tá, có người b/ắt n/ạt tôi!”
Tư Trì khựng lại khi thấy tôi, rồi chẳng thèm để ý đến những người đang tâng bốc phía sau, bước thẳng tới.
“Là ai không có mắt?”
Bảo vệ r/un r/ẩy, vội khom người xin lỗi:
“Xin lỗi, thượng tá!”
Tư Trì không đáp, chỉ vòng tay ôm eo tôi, phớt lờ mọi ánh nhìn xung quanh, kéo tôi lên tầng hai.
Hắn đ/á cửa một căn phòng, đẩy tôi vào, gi/ật tung áo khoác ngoài của tôi — bên trong là bộ đồ bó sát mà tôi vẫn mặc khi đi làm nhiệm vụ.
Chỉ nhìn thôi, cũng biết tôi không phải khách mời thật sự.
Ngón tay hắn móc nhẹ vào viền áo. Tôi tưởng hắn phát hiện điều gì, ai ngờ chỉ nghe hắn hỏi:
“Bị thương ở đâu? Để tôi xem.”
Tôi khựng lại, nửa nhịp sau mới giữ lấy tay hắn:
“Tôi không sao, chỉ là…”
“Chỉ là mượn tôi làm cái cớ hả?”
Giọng hắn lạnh đi ngay tức khắc. Hắn đẩy tôi ép lên bàn, rút dây lưng bên hông ra.
“Cúi xuống.”
Phản xạ đầu tiên của tôi là muốn chống cự.
Chơi trò này ở nhà còn được, đây là tiệc do chính Nữ hoàng tổ chức, hắn lại dám làm bậy sao?
Tôi đành hạ giọng, dùng đầu ngón tay chai sạn khẽ cọ vào lòng bàn tay hắn:
“Tôi sai rồi, đừng như vậy.”
Hắn siết ch/ặt dây lưng, trượt nhẹ lên lưng tôi, dừng lại ở xươ/ng bả vai:
“Vào bằng cách nào?”
Tôi không giấu, cũng chẳng có gì để giấu:
“Tôi xin được thiệp mời từ Giản Trúc.”
Hắn khẽ bật cười, giọng đầy mỉa mai:
“Em có biết bữa tiệc này tổ chức cho ai không?”
Tôi hừ nhẹ:
“Cho anh — Nữ hoàng mở tiệc mừng công mà.”
“Đã biết? Vậy mà em vẫn đi c/ầu x/in Giản Trúc? Cậu ta thì có liên quan gì đến bữa tiệc này?”
Tôi cảm thấy trong lồng ng/ực hắn như có lửa bùng lên. Hắn gi/ận vì chuyện gì cơ chứ? Tôi chỉ nhận nhiệm vụ để ki/ếm tiền, có lỗi gì sao?
Hắn nhấc cằm tôi lên bằng dây lưng. Tôi trợn mắt, thành thật trả lời: “Không có gì để nói.”
“Hừ, tốt.”