Chiếc từ từ di chuyển.
Phong cảnh bão cát bên cửa dần dần cái ghế ở dưới cũng dần trở lại thành ghế nhựa.
Lúc này, phong cảnh đường phố tấp nập nhìn thấy dần ra.
Bầu trời còn một m/a mị của buổi hoàng hôn trở thành buổi tối với những ngôi sao lánh.
Tôi khỏi nhìn tất cả "người" trong buồng xe, phát các vo/ng linh cũng như tôi, hai nhìn phong cảnh thân thuộc ở cửa.
Không bao lâu, chạy về một thị trấn hẻo ở vùng núi ngoại ô.
Lòng bắt đầu hồi hộp.
Sao nó lại chạy về trạm lúc khi lên xe?
Cạch cạch —-
Chiếc từ từ dừng lại ở một nhà kiểu cũ.
Tôi phát rõ ràng nhà một đường rất chật hẹp chiếc bus này lại có thể đi vừa y.
Nó như tồn tại ở một gian khác vậy.
Lúc này người phụ nữ tóc dài cái nôi đứng lên từ chỗ ngồi, đi từ cửa mở.
Tôi hề do dự đứng lên đi theo người phụ nữ đó.
Rõ ràng người tài xế phát tự ý rời khỏi chỗ ngồi.
Ông ấy phân biệt trắng đen trừng nhìn một cái, ý trở về.
Nhưng mà giới gặp chỉ còn cách một bước chân này thôi!
Tôi mặc hết mọi thứ, chỉ muốn để kết thúc sự trải nghiệm vừa ý này.