“Ch//ết tiệt!”
Tôi kinh hãi hét lên, ném thẳng con thằn lằn trong tay vào mặt cô ấy.
“Ọe - ọe - Kiều Mặc Vũ, đồ th/ần ki/nh này!”
Lục Linh Châu nhảy dựng lên, kéo con thằn lằn ra khỏi mặt, t/át vào mặt tôi.
Tôi vội đưa tay ra chặn lại.
“Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm, cậu xuống đây lúc nào vậy, áo khoác của cậu không phải màu trắng sao? Tống Phỉ Phỉ và Giang Hạo Ngôn đâu?”
Lục Linh Châu tức gi/ận ném con thằn lằn xuống đất, giẫm lên nó, nghiền ch//ết nó trong tức khắc.
“Trên núi lại còn có những kẻ bi/ến th/ái, nuôi dưỡng những thứ gh/ê t/ởm như vậy!”
Lục Linh Châu nói với tôi, sau khi tôi và Giang Hạo Ngôn theo người nhà họ Lưu về làng, cô ấy cùng Tống Phỉ Phỉ ở lại trong núi, đào mẹ của Lưu Năng Sơn ra lần nữa…
Cô ấy bàng hoàng khi phát hiện bên trong th//i th//ể hoàn toàn trống rỗng!
“Tất cả n/ội tạ/ng và thịt bên trong đều bị móc rỗng luôn rồi, chỉ còn lại lớp da, nhưng bên trong lại có một loại khí ăn mòn được lên men đặc biệt, khiến lớp da phồng lên như một quả bóng bay, trông giống như một th//i th//ể bình thường.”
“Chúng tôi đã đào liên tục, các th//i th//ể khác đều giống như vậy, sau đó chúng tôi còn tìm thấy một con thằn lằn trong một chiếc qu/an t/ài khác.”
Lục Linh Châu bĩu môi với x/á/c con thằn lằn trên mặt đất.
“Chỉ là cái đồ vô dụng này thôi, nó ăn x//á/c thối, trong miệng vẫn còn tha một miếng thịt lớn rồi bỏ chạy. Tên nghịch đồ Tống Phỉ Phỉ muốn bắt con thằn lằn, không cẩn thận đ/âm thủng th//i th//ể kia luôn.”
“Sau đó th//i th//ể phát n/ổ, n/ổ lên mặt tôi, tôi…”
“Ọe.”
Tôi đẩy Lục Linh Châu sang một bên.
“Đúng là gh/ê t/ởm, tránh xa tôi ra.”
“Hừ! Chuyến đi này vốn là việc của cậu, cậu phải bồi thường tổn thất tinh thần cho tôi.”