A ĐỊCH NGỐC NGHẾCH

Chương 2

14/11/2025 17:09

Đỗ Minh Lễ gạt tay tôi ra, vẫn kiên quyết làm theo ý mình, “Cậu không đ/au, nhưng tôi nhìn thấy chướng mắt.”

Tôi không hiểu. Vết thương trên người tôi thì liên quan gì đến anh ấy?

Chỉ là, bôi th/uốc xong xuôi, khắp người tôi đều thấy khó chịu, vừa căng vừa nóng.

Đỗ Minh Lễ dùng khăn giấy lau đi vết dầu trên tay, chống lên bàn, áp sát lại: “Mạnh Tiểu Địch, không được để Trần Liệt chạm vào cậu nữa!”

Tôi đáp: “Cậu ấy là thiếu gia.” Ông Trần đã dặn, phải nghe lời thiếu gia.

“Thiếu gia cũng không được!” Đỗ Minh Lễ rũ mắt xuống, giọng dịu đi đôi chút, “Hôn môi, là hành động chỉ những người yêu nhau mới được làm, không phải để đùa giỡn.”

Tôi không hiểu, hỏi Đỗ Minh Lễ: “Thế nào là yêu nhau?”

Ánh mắt Đỗ Minh Lễ rất sâu, anh ấy hỏi: “Cậu muốn hiểu không?”

Tôi gật đầu.

Một tay anh ấy chống lên tay vịn ghế, tay kia đặt lên tim tôi, nhìn chằm chằm môi tôi, chậm rãi áp sát. Tim tôi đ/ập mạnh một cái, căng thẳng nuốt nước bọt.

Đỗ Minh Lễ ở rất gần, rất gần, nhưng không hề chạm vào tôi, chỉ rũ mắt nói: “Tim đ/ập nhanh thế này…” Anh ấy cong mắt cười: “Mạnh Tiểu Địch, tôi đẹp trai không?”

Đẹp trai.

“Tôi đẹp trai, hay Trần Liệt đẹp trai hơn?”

Tôi nuốt nước bọt, nghiêm túc nói: “Anh không thể so sánh với thiếu gia.” Tôi không thể nói x/ấu thiếu gia được. Ông Trần đã nói, dù thiếu gia như thế nào cũng là tốt.

Dẫu cho Đỗ Minh Lễ có đẹp trai hơn thiếu gia, thì thiếu gia vẫn là đẹp trai nhất.

Đỗ Minh Lễ không cười nữa, lùi lại một bước, dựa vào bàn châm th/uốc, trông có vẻ rất không vui. Anh ấy nhìn tôi qua làn khói th/uốc, bình tĩnh nói một câu: “Có lúc tôi thực sự chỉ muốn làm c.h.ế.t cậu cho xong.”

Tôi chớp mắt, chân thành đáp: “Anh đ/á/nh không lại tôi đâu.”

Đỗ Minh Lễ cười nhẹ: “Hừ.”

?

4.

Đỗ Minh Lễ cưỡ/ng ch/ế tôi nghỉ phép.

“Nghỉ bảy ngày, lương vẫn trả đầy đủ.” Anh ấy dụi tắt điếu th/uốc, rũ tay xuống, nhéo nhẹ má tôi, ánh mắt u buồn lướt qua người tôi, “Tôi đã ngắm nghía cậu mười mấy năm rồi, nhỡ đâu thật sự bị Trần Liệt ăn sạch đến mức không còn một mẩu xươ/ng, tôi biết khóc với ai bây giờ?”

Thiếu gia sẽ không ăn thịt tôi đâu, cậu ấy chỉ sờ sờ cắn cắn thôi, chứ không làm rụng miếng thịt nào của tôi cả. Đỗ Minh Lễ ngốc quá, làm sao con người lại có thể ăn thịt người được?

Nhưng tôi không nói ra.

Đỗ Minh Lễ tuy ngốc, nhưng anh ấy là người tốt. Anh ấy cho tôi nghỉ phép có lương mà!

Vào ngày Hà Hiên bỏ trốn, cũng là ngày tôi vừa kết thúc kỳ nghỉ. Trở về biệt thự đã là buổi tối, Đỗ Minh Lễ và các vệ sĩ đã được phái đi tìm Hà Hiên, chỉ còn thiếu gia ở nhà một mình.

Phòng khách chỉ bật duy nhất một chiếc đèn ngủ mờ ảo, không khí lơ lửng mùi cồn nồng đậm.

Thiếu gia tựa vào ghế sô pha, chân trần ngồi trên thảm, nhấc chai rư/ợu lên, lười biếng móc tay về phía tôi, giọng khàn khàn: “A Địch, lại đây!”

Tôi bước qua bãi chiến trường bừa bộn dưới đất, quỳ một chân trước mặt thiếu gia, chờ đợi mệnh lệnh của cậu ấy, “Thiếu gia.”

Thiếu gia khẽ gạt mái tóc lòa xòa trước trán tôi, mệt mỏi hỏi: “Mấy hôm nay đi đâu?”

Tôi đáp: “Tôi nghỉ phép.”

Đầu ngón tay cậu ấy lướt qua trán tôi, sống mũi, rồi dừng lại trên môi tôi. Giống như một trò đùa, “Nghỉ phép cũng không gọi điện về một tiếng, chỉ lo mình sung sướng, mặc kệ thiếu gia à?”

Tôi còn chưa kịp lên tiếng, thiếu gia đột nhiên cười một cách đ/ộc địa: “Tâm trạng thiếu gia không tốt, A Địch uống rư/ợu với tôi nhé?”

Tôi có chút khó xử. “Thiếu gia, tôi không biết uống rư/ợu.”

“Không sao, thiếu gia dạy cậu.” Thiếu gia bóp mở miệng tôi, miệng chai rư/ợu tì vào môi tôi, rót rư/ợu vào. Động tác th/ô b/ạo, nhưng ý cười lại dịu dàng, “A Địch, nuốt nhanh lên.”

Tôi ngửa cổ lên, cố gắng nuốt xuống để hứng lấy rư/ợu của thiếu gia. Nhưng vẫn có rư/ợu không kịp nuốt tràn ra ngoài, chảy dọc xuống cổ, đến xươ/ng quai xanh, ng/ực, bụng, chảy thẳng vào trong quần.

Uống cạn cả chai rư/ợu, thiếu gia mới buông tôi ra.

Ngón tay cậu ấy miết nhẹ môi tôi, nói: “Lãng phí rồi.”

Cậu ấy cúi xuống l.i.ế.m cằm tôi, cổ họng, rồi men theo dấu vết của rư/ợu mà mút xuống dưới. Tôi nóng bừng đến choáng váng, đưa tay đẩy đầu thiếu gia ra. Đỗ Minh Lễ nói, đây không gọi là cắn, mà gọi là hôn môi.

Đỗ Minh Lễ còn nói, không được tùy tiện hôn với người khác.

Tôi ngửa cổ, nuốt nước bọt, nhẹ nhàng đỡ gáy thiếu gia, nói: “Thiếu gia, không được!”

“Tại sao lại không được?” Thiếu gia ấn vào thắt lưng tôi, hôn lên bụng dưới tôi, bàn tay luồn vào trong quần tôi, “A Địch không thoải mái sao?”

Thoải mái. Nhưng mà, Đỗ Minh Lễ nói…

“Hôn môi là hành động chỉ những người yêu nhau mới được làm, không phải để đùa giỡn.” Thực ra tôi cũng không hiểu rõ lắm. Nhưng những gì Đỗ Minh Lễ nói luôn luôn đúng.

Thiếu gia dừng lại, từ từ ngẩng người lên, ánh mắt âm u, ngữ khí bình thản hỏi: “Đồ ngốc, cậu hiểu cái gì gọi là yêu không?”

Tôi rũ mắt xuống, khẽ phản bác: “Tôi không phải đồ ngốc.”

“Đùa à?” Thiếu gia vỗ vỗ mặt tôi, tháo cà vạt ra bịt mắt tôi lại, giọng nói lạnh băng: “Mạnh Tiểu Địch, tôi chính là muốn chơi cậu đấy, cậu làm gì được tôi?”

Lòng tôi nặng trĩu như bị tảng đ/á chặn lại, khó chịu vô cùng, mà chẳng biết phải làm sao. Nếu có Đỗ Minh Lễ ở đây, anh ta nhất định sẽ biết phải làm gì.

Ánh sáng bị cà vạt che khuất, tôi rơi vào bóng tối. Chỉ có thể nghe thấy giọng nói của thiếu gia.

“Mạnh Tiểu Địch, giơ tay lên!”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm