5.
Nơi cư ngụ của Thời Khanh Thượng tiên ở Vô Lăng Phong, cũng là nơi cao nhất của Tiêu D/ao Tông. Không có lối đi, lên xuống đều phải ngự ki/ếm.
Đây là lần đầu tiên ta cưỡi ki/ếm bay trên trời, chiếc túi vải đựng bánh bao chao qua chao lại theo gió, lòng ta cũng run lên bần bật. Vút cao tận mây xanh.
Cái thân này mà ngã xuống, chẳng phải tan xươ/ng nát thịt sao? Chắp vá lại cũng không nổi.
Thượng tiên quay đầu nhìn ta, không nén được cười, "Bình An, yên tâm, ta sẽ bảo vệ ngươi. Hơn nữa, Minh Nguyệt ki/ếm bay rất vững."
Hệ thống chê ta không có tiền đồ: [Chờ ngươi đến Vạn Ki/ếm Quật, chọn được thanh bản mệnh ki/ếm của mình, ngươi cũng có thể bay trên trời.]
...
Đi lại giang hồ, nhất định phải có một thanh binh khí hợp ý và thuận tay. Vì thế, Vạn Ki/ếm Quật là nơi đầu tiên mà các Ki/ếm tu sẽ đến sau khi nhập môn. Nhưng ta vốn là người giữa đường “xuất gia”, nhìn lướt qua, chỉ thấy những thanh ki/ếm dù có lộng lẫy đến đâu cũng không thể thuận tay bằng con d.a.o bếp đã dùng mười mấy năm.
Hệ thống thấy không thể trông cậy vào ta: [Thấy thanh trường ki/ếm ở giữa kia không? Ngươi dốc lòng cảm nhận thử, thấy nó thế nào?]
Ta trợn tròn mắt, dốc lòng cảm nhận. Thanh ki/ếm đó không hề nhúc nhích, nhưng ta lại cảm giác nó đang m/ắng người.
[Nó có vẻ tính tình rất x/ấu, với lại có chút ra vẻ.] Còn ra vẻ hơn cả lúc hệ thống dùng đạo cụ với ta.
[... Ngươi đúng là đồ ng/u! Đó là bởi vì người ta quá lợi hại!]
[Nghe ta này, lấy ngay thanh đó đi! Lúc đ.â.m người sẽ dứt khoát vô cùng.]
Ta không chịu, thật ra ta còn muốn hỏi hệ thống, có thể dùng con d.a.o ch/ặt thịt của ta không? Múa lên cũng oai phong lẫm liệt, chẳng kém chút nào. Nhưng mà lời còn chưa kịp thốt ra, một luồng điện xẹt thẳng vào đại n/ão, toàn thân mềm nhũn.
Được được được! Ta đi!
Ki/ếm ở Vạn Ki/ếm Quật không phải muốn lấy là lấy được. Ví như bây giờ, ta dùng hết sức chín trâu hai hổ, đối phương vẫn bất động.
Ta hết cách: [Làm sao đây?]
[Chậc, th/ô b/ạo một chút!]
Ta dùng sức như khi đào đất thường ngày, xới một cái hố cho thần ki/ếm, nới lỏng đất, rồi rút ra một cách dễ dàng. Có điều, khi cầm trong tay, chấn động đến mức hổ khẩu* tê dại. (*vị trí giữa ngón cái và ngón trỏ).
Vung thử hai cái, ta có chút bất ngờ, "Thanh ki/ếm này... tốt thật đấy!"
[Coi như ngươi có mắt nhìn.]
"Thái rau, ch/ặt thịt, băm xươ/ng, còn sắc hơn con d.a.o bếp ta dùng mười mấy năm! Ngày mai ta sẽ dùng nó làm bánh bao cho Thượng tiên ăn!" Vừa dứt lời, thanh ki/ếm trong tay đi/ên cuồ/ng rung lên. Phát ra tiếng ki/ếm kêu trầm thấp.
Thần ki/ếm không vui, hệ thống cũng không vui: [Đây là Thần ki/ếm! Thần ki/ếm! Không phải là con d.a.o ch/ặt thịt mà ngươi dùng để băm nhân bánh bao đâu!]
Chậc, keo kiệt thật. Thứ này không cho, thứ kia không được. Thà dùng con d.a.o bếp của ta còn hơn.
6.
Sau khi vào Tiêu D/ao Tông, ta mới biết nhiệm vụ của mình là gì. Nói đúng hơn, chính là làm một kẻ tiểu nhân.
Khi Thượng tiên tin tưởng ta nhất thì đ.â.m một nhát sau lưng.
Ta nghiến ch/ặt răng. Độc á/c quá!
Không chỉ vậy, còn rất phiền phức. Thời điểm đ.â.m phải chọn cho khéo, không thể quá sớm cũng không thể quá muộn. Quá sớm thì M/a tôn không nhìn thấy vẻ yếu đuối của Thượng tiên. Quá muộn thì lại không thể thúc đẩy tình cảm của hai người.
[Nhiệm vụ của ngươi bây giờ, là nhanh chóng kéo gần qu/an h/ệ của hai người. Độ thân mật càng cao, sau này đ.â.m càng có hiệu quả.]
[Nói nôm na là công lược.]
Ta gãi gãi đầu, không hiểu cái công lược hay không công lược gì đó.
Hệ thống vội đến mức dậm chân: [Chính là đối xử tốt với hắn, rồi lừa lấy trái tim hắn, hiểu không? Khiến hắn lúc nào cũng nhớ nhung ngươi!]
[Ngươi thấy mình có ưu điểm gì?]
Ta suy đi nghĩ lại, "Ta làm bánh bao rất ngon."
Thượng tiên mười năm như một ngày đều đến ăn bánh bao của ta. Dù nắng hay mưa, lần nào cũng đến, không thiếu buổi nào. Hệ thống đáng lẽ không nên để ta đến công lược Thượng tiên, mà nên thi triển chút pháp lực, biến cái bánh bao thành người.
Có khi hiệu quả còn tốt hơn.
Hệ thống đành bỏ cuộc, [Dù sao thì ngươi cứ nhớ, đối tốt với hắn, đối tốt với hắn, đối tốt với hắn!]
Ừm! Ta nhớ rồi! Phải đối tốt với Thượng tiên.
Thượng tiên thức dậy ta múc nước.
Thượng tiên cầm bát ta đút cơm.
Thượng tiên tắm rửa... khụ khụ, việc này ta không giúp được.
7.
Cứ thế lâu dần, Thượng tiên tránh ta như tránh tà.
Hệ thống thất vọng tột cùng. Nó bày mưu tính kế, [Hay là... ngươi trực tiếp lao vào đi? Tài liệu nói rồi, tiếp xúc trực tiếp qu/an h/ệ sẽ càng thân mật.]
Ai nói với ngươi loại tài liệu dùng như vậy hả!!! Ta ngả người xuống giường, "Không đi!"
Giây tiếp theo, ta xuất hiện ngay dưới gầm giường của Thượng tiên. Ngài ở gần đó đang tắm. Hơi nước mờ mịt.
Ta cố gắng hạ thấp sự tồn tại của mình, có lòng muốn ch*t. Hệ thống này sao lại không có chút đạo đức nào vậy!
[Nhanh lên đi, truyền tống qua đây tốn của ta rất nhiều điểm đó!]
Ta nhắm ch/ặt hai mắt, chịu đựng luồng điện cuộn trào không ngừng. Hôm nay dù có bị gi/ật ch*t, ta cũng không thể đi! Người tử tế nào lại rình xem sư tôn mình tắm chứ?
Đợi ngài đi khỏi, ta mới bò ra từ gầm giường. Chỉ là người gần như bị điện gi/ật đến tê liệt. Hai chân mềm nhũn, không thể gắng sức. Ta nửa quỵ người dựa vào tường.
Đợi ngài đến trước mặt, ta đưa cái lọ th/uốc trên tay ra, "Thượng tiên. Ta đến đưa th/uốc cho người."
Hệ thống, [??? Vừa nãy ở trong đó, sao ngươi không nói?]