Ma Trú Trong Gương

Chương 12

15/05/2025 11:09

Tôi đã mơ một cơn á/c mộng.

Giang Duyệt đứng trước mặt tôi, quay lưng lại phía tôi đi về phía trước. Tôi cố gắng chạy về phía cô ấy, nhưng bóng lưng của cô ấy vẫn càng ngày càng cách xa tôi. Một làn sương đen hữu hình dần dần lan ra, hóa thành từng đôi tay, quấn lấy đùi, lấy eo, lấy tay, lấy bả vai, lấy cằm của cô ấy. Tôi gọi cô ấy khàn cả giọng, cô ấy dường như cuối cùng cũng nghe thấy, quay đầu nhìn tôi, mắt ươn ướt, nở một nụ cười rất dịu dàng với tôi.

Sau đó giây tiếp theo, đôi mắt đen bóng đó bị sương m/ù nuốt chửng không còn gì.

Tôi phát đi/ên.

Tôi đ/au đớn gọi cô ấy, cố gắng vươn cánh tay muốn tóm lấy cô ấy, cuối cùng bất ngờ là thứ chạm vào được thật sự chỉ là một khoảng băng giá.

Tôi nghe thấy có người đang gọi tên tôi: “Lục Tử Minh.”

“Phù...”

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tôi tỉnh lại từ trong giấc mơ, tôi nhìn bàn tay mình, trong bàn tay có một bàn tay mảnh khảnh khác, cô ấy nắm ch/ặt tay tôi, nhưng không có một chút hơi ấm thuộc về loài người.

Giang Duyệt ngồi bên cạnh giường tôi, đôi mắt ươn ướt mang theo nỗi lo lắng nhìn tôi.

Làn sương trên người cô ấy đã tan đi phần lớn, có thể nhìn thấy hàm rõ nét và cần cổ trắng ngần, cũng không phải dáng vẻ có hơi hù người giống như lần đầu gặp mặt nữa.

“Lục Tử Minh.” Cô ấy khẽ hỏi: “Anh sao thế?”

Tôi hạ mắt nhìn, nắm ch/ặt tay cô ấy, lên tiếng sau hồi lâu: “Tôi không sao.”

Thoạt nhìn dường như cô ấy muốn hỏi gì đó nhưng cuối cùng không lên lời, chỉ ngoan ngoãn đặt gương đến bên cạnh gối tôi, sau đó rụt vào trong gương, giọng nói mềm mại: “Tôi ở bên cạnh anh.”

“Tôi biết.” Tôi nhìn thấy mặt mình trong gương trắng bệch đến mức có phần dọa người, cố gắng bình phục hơi thở dồn dập: “Mơ thấy á/c mộng mà thôi, ngủ nào.”

Cô ấy cực kỳ nghe theo tôi mà đi ngủ, hôm nay như thế này có lẽ cô ấy cũng đã bị sắc mặt khó coi của tôi dọa sợ.

Tôi nhắm mắt, lại nghĩ cách làm sao để tìm được cô ấy giữa hàng triệu người mênh mông.

Hôm nay đại sư Phạm nói với tôi nếu như tôi thật sự muốn cô ấy hoàn h/ồn, biến thành người, chi bằng đi tìm hiểu chuyện hồi cô ấy còn sống trước, tìm được cơ thể của cô ấy đang ở đâu. Nếu như có thể giúp đỡ cô ấy hoàn thành chấp niệm, tìm được ký ức, nói không chừng Giang Duyệt sẽ bằng lòng sống tiếp.

Nhưng tôi không thể chủ động hỏi cô ấy mọi thứ khi còn sống được.

Nếu như tất cả những điều này khiến cô ấy cảm thấy đ/au khổ, tôi sao có thể lại ép cô ấy tự rạ/ch vết s/ẹo của mình ra được.

Sự do dự của tôi khiến đại sư Phạm chẳng nói đúng sai, anh ta hỏi tôi, nếu anh đã không nhẫn tâm để cô ấy tự rạ/ch vết s/ẹo của mình, vậy nếu như tự bản thân anh tìm được sự thật, lại nhận ra giúp cô ấy sống lại bắt buộc khiến cô ấy đ/au khổ thì sao?

Tôi trước đây không thích xem phim tình yêu, cũng gh/ét rất nhiều đối thoại giữa nam nữ chính, những lời lẽ văn hoa kia trong mắt tôi rất làm bộ làm tịch, những rối rắm kia cũng là giả vờ giả vịt mà thôi.

Nhưng dường như cho tới nay tôi chính là một người ích kỷ.

Chẳng hạn như, tại khoảnh khắc đó tôi nghĩ nếu như sống tiếp bắt buộc khiến em đ/au khổ, tôi có thể cùng em đ/au khổ, hứng chịu đ/au khổ thay em, tất cả những việc tôi có thể làm tôi đều nguyện ý làm, nhưng tôi xin em, xin em sống tiếp.

Khi tôi gặp cô ấy, cho rằng cô ấy đã ch*t, tôi tin rằng con người có kiếp sau, Giang Duyệt sẽ có kiếp sau hạnh phúc, thế nên tôi có thể chấp nhận kiếp sau của cô ấy sống trong một thế giới không có tôi, nhưng tôi không thể chấp nhận cô ấy cứ như vậy mà tan thành mây khói, vĩnh viễn ở lại cuộc đời này.

Thành phố này lớn như vậy, tổng cộng có tám triệu ba trăm nghìn người, tôi phải đi đến đâu để tìm một cô gái bị lãng quên đây?

Một tuần trôi qua, tôi vẫn tỏ ra bình thường ở trước mặt Giang Duyệt, trên thực tế mấy ngày nay, tôi đã xin nghỉ phép năm, mỗi ngày đưa cô ấy đi làm xong liền quay đầu đến mỗi một nơi trong thành phố, đi tìm cơ thể của cô ấy.

Tôi không dám bày tỏ quá nhiều trước mặt ông chủ Tạ, sợ anh ta tiết lộ cho Giang Duyệt, chỉ có thể hết lần lượt hỏi dò đại sư Phạm có cách có thể giúp Giang Duyệt không tan biến không.

Nhưng đại sư Phạm lại giống như mai danh ẩn tích, mấy ngày không trả lời tôi, bạn học lúc trước đã giới thiệu đại sư Phạm cho tôi đã gửi tin nhắn hỏi thăm tôi sau một tuần: Tử Minh, chuyện kia giải quyết xong chưa?

Tôi: Giải quyết được một nửa rồi.

Bạn học cũ họ Mã, tên Mã Thừa Bác, là bạn học cấp ba của tôi, khi đó cũng là lớp trưởng của lớp chúng tôi, sau khi tốt nghiệp đã đến học việc điện ảnh nổi tiếng, trước nay vẫn luôn rất nhiệt tình, cho dù hồi cấp ba tôi có hơi lầm lì, sau khi tốt nghiệp cũng không tham gia hoạt động lớp gì cả, nhưng cậu ta vẫn luôn nhớ tôi.

Mã Thừa Bác: Vậy thì được.

Mã Thừa Bác: Ngành này chúng tôi đã làm nhiều rồi, những việc này cũng thấy nhiều, có nhiều điều lúc đầu không để ý mà dẫn thành họa lớn, cậu nhất định phải để ý.

Tôi: Yên tâm đi, cảm ơn cậu lớp trưởng.

Mã Thừa Bác: Không sao, đều là bạn học mà!

Cậu ta lại nói với tôi mấy câu, cuối cùng lại kéo đến vấn đề chính.

Mã Thừa Bác: Đúng rồi, còn muốn nói với cậu chuyện này, lớp chúng ta cũng đã lâu không có họp lớp rồi, năm nay không dễ gì mới tập hợp được hơn hai mươi người, thứ sáu này, ở khách sạn Duyệt Lai, cậu đã vắng họp một lần rồi, lần này không thể không nể mặt đâu.

Tôi có hơi ngớ người, đột nhiên nhớ ra đã rất lâu không gặp bạn học cấp ba rồi.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Nhật ký thường ngày của chim hoàng yến ngày kiếm tiền tỷ

Chương 11
Khi Tịch Yến dẫn người tìm được tôi, tôi đang mang cái bụng bầu vượt mặt ngồi ở vỉa hè ăn lẩu cay. Tịch Yến – thái tử gia của giới thượng lưu Bắc Kinh, từng vì theo đuổi tôi mà đứng dưới lầu nhà tôi suốt nửa năm trời. Tôi đã tin vào tình cảm chân thành ấy. Cho đến khi “bạch nguyệt quang” của anh ta ném cả xấp ảnh giường chiếu vào mặt tôi, bảo tôi cút đi. Trong ảnh, Tịch Yến ôm cô ta, cười rạng rỡ, nụ cười khiến tim tôi đau nhói. Vậy mà giờ đây, anh ta lại lạnh lùng xuất hiện, ánh mắt dừng trên bụng tôi: “Ghê thật, Cố Tuế Tuế, mới rời xa tôi bảy tháng mà đã có cả con rồi đấy à!” Tôi nắm lấy tay anh ta đặt lên bụng mình, mắt nhìn thẳng không chớp. Ngón tay Tịch Yến khẽ run: “Của tôi?” “Của chó.” – tôi đáp.
0
3 Chúng Ta Chương 18
11 Linh Sam Sau Cơn Mưa Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

HỆ LIỆT CỬA HÀNG NGƯỜI GIẤY (PHẦN 7) - CHỊ EM TRANH CHỒNG

Chương 4
Tác giả: Ăn Không No Không Vui Editor: Ting Ting Tang Tang Trong cửa hàng người giấy của tôi xuất hiện một đôi vợ chồng. Người vợ khẽ vuốt bụng bầu, cả người run rẩy, sợ hãi nép trong lòng chồng. Cô ta run giọng hỏi tôi: “Ở đây có thể trừ quỷ không? Tôi cảm thấy có một con quỷ đang bám lấy mình.” Cô ta nói không sai. Lúc ấy, trên đỉnh đầu cô ta quả thực đang có một nữ quỷ, toàn thân bê bết m//áu, ngồi nhìn chằm chằm hai người họ. Tôi vốn chỉ làm ăn với người ch*t, không làm việc cho người sống. Nhưng thấy vậy, tôi vẫn không nhịn được mà nhắc nhở: “Cửa hàng này mở ở giao lộ âm dương, đã có thể bước vào đây thì e là hai người sắp gặp đại nạn rồi.” Người đàn ông khinh bỉ nhổ một bãi nước bọt, chửi ầm lên rồi đẩy vợ ra: “Anh đã nói rồi, mấy chỗ này toàn lừa gạt. Trước tiên dọa người ta sắp gặp đại nạn, sau đó moi tiền!” Anh ta nói xong thì bỏ đi. Người vợ lại không đi theo, mà thay đổi hẳn vẻ mặt sợ hãi ban nãy, khóe môi nhếch lên một nụ cười. “Không trừ được quỷ cũng không sao. Vậy có thể cho tôi gặp nó một lần không?”
Linh Dị
0
Ba Ngày Rưỡi Chương 6
Nam Diễm Quỷ Chương 10