Lúc xếp xong hành lý thì trời đã tối mịt.
Vì cái danh "đại hung trạch" vang xa ngàn dặm, nên trong b/án kính trăm dặm tuyệt nhiên không có tiệm ăn nào, ngay cả shipper giao đồ ăn cũng tránh xa ba thước.
Đành phải tự nấu mì gói ăn tạm.
Ấy vậy mà nước trong ấm chưa kịp sôi, tivi phòng khách đã tự bật lên.
Phát đi phát lại tin tức về một phụ nữ áo đỏ tr/eo c/ổ t/ự t* trong phòng ngủ.
Coi cái này thì nuốt cơm sao nổi!
Tôi không thèm ngoái lại:
"Tiểu Ái."
"Em đây ạ."
"Bật phim 'Hành Tinh Băng Giá' đi."
"Vâng ạ."
Tiếng nhạc nền quen thuộc của bộ phim tài liệu yêu thích vang lên.
Nhưng chưa được mấy giây, âm thanh lại vụt
tắt.
Màn hình lại quay về cảnh nữ nhân áo đỏ tr/eo c/ổ.
Thật không cho người ta ăn cơm yên ổn nữa!
Tức quá, tôi ném chiếc bát mì inox xuống sàn loảng xoảng.
Quát lên phía phòng ngủ tầng hai:
"Nếu còn không cho tao xem 'Hành Tinh Băng Giá', tao lên đó mò đến tìm mày cho mày tan chảy ra luôn đấy!"
Ngay lập tức.
Từ đầu cầu thang tối om vọng lại tiếng cười khúc khích đầy m/a mị:
"Lên đây đi…"
"Lên đây với tôi này..."
M/áu đi/ên trong người nổi lên.
Tôi cầm nguyên cái bát inox chạy rầm rầm leo lên lầu.
Đạp tung cửa, một bóng dáng mặc hồng y hiện ra trước mặt.
Mái tóc rối bù, xoay đầu 50 độ, gương mặt trắng bệch cười khà, nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi bình thản ngắm nghía màn trình diễn.
"Cô!"
Nữ q/uỷ bị thái độ thờ ơ chọc gi/ận, gào thét lao tới bóp cổ.
Cổ họng lạnh buốt như đeo vòng làm từ kem, tôi vô tình lim dim mắt tận hưởng.
Aaaa...
Đã quá.
Nhưng ngay sau đó.
Nữ q/uỷ áo đỏ bỗng thét lên thảm thiết:
"Nóng quá! Nóng quá đi!"
Mở mắt ra, chỉ thấy cô ta ôm đôi bàn tay đỏ ửng như luộc, lùi vội về phía cửa sổ.
Ánh mắt kinh hãi nhìn tôi:
"Cô... cô là cái thứ gì mà có thể làm bỏng tôi?
"Lần này... tạm tha cho cô đấy!"
Nghiến răng, cô ta nhảy phốc ra ngoài cửa sổ.
Tôi giơ tay hụt hẫng:
"Ơ khoan đã!"
Cục điều hòa phòng ngủ miễn phí của tôi!
Mẹ kiếp!