Tôi nhìn Hoài Tống với mặt ngác, cố ra ung người bước đi.
Khoảnh khắc vừa lưng lại, các đường nét trên mặt tôi lập nhăn nhúm một đống.
Khí vừa rồi biến sạch.
…Sao có thống sưởi này!
Hu hu hu!
Đã ấm ức sẵn, giờ càng tê tái hơn.
Tôi co mức n h i ế n răng kèn kẹt.
Vừa xoa đôi mắt hoe, tôi tiện hít hít mũi.
Đáng h é t thật!
Nếu phải để mặt mũi trước Hoài Tống, ai thèm này chứ!
Không hiểu sao, tôi cứ có cảm giác có người đang nhìn mình.
Ngẩng đầu lên.
Ở khung cửa dọc hành lang, một người trên xe lăn, biết đã ở đó từ bao giờ.
Tôi i ậ t mình, đ á n h liều nhìn sang.
Là chú nhỏ của Hoài Tống, Ngôn Châu.
Người sắc vượt trội trong cuộc t r a n h đ ấ u gia tộc ấy đang ánh sáng nửa mờ nửa toát lên cao quý xa cách, một vị thần chạm tới.
Kỷ Ngôn Châu áo đen, ngắn gàng, càng tôn thêm đường nét lùng trên gương mặt, cổ tay quấn một chuỗi hạt trầm hương.
Nghe nói sau khi người đứng đầu nhà họ Kỷ, vô số danh quyền quý đã tranh nhau anh, nhưng anh chỉ nhận đúng đồ này.
"À… đó…"
Tôi xưa vốn Ngôn Châu, dám nói chuyện với anh.
Nhưng giờ chạm mặt này…
Chẳng lẽ hỏi được sao?
Tôi còn đang lưỡng lự.
Kỷ Ngôn Châu hơi nghiêng người.
Lần này, ánh sáng chiếu hẳn gương mặt anh.
Những đường nét sắc sảo được khắc ấy bỗng nên dịu vài phần.
Khi tôi còn đang ngập ngừng, Ngôn Châu là người lên tiếng trước:
"Đã gặp, bé."
Anh ngừng một rồi hờ hững nói thêm:
"Ai b/ắt em vậy, khóc này?"