Nhiệm vụ cốt truyện của tôi cũng đã hoàn thành gần hết, phần còn lại để Hệ thống xoay chuyển tình thế.
Để chỉnh sửa cốt truyện, tôi đã giả ch*t trốn thoát ngay trong đêm. Thân thể này vốn đã kiệt quệ, lại trải qua một đêm đi/ên cuồ/ng như vậy, giờ ch*t trên giường cũng là hợp lý.
Chỉ có điều, anh trai và bố mẹ của nguyên chủ, khi biết tin sẽ đ/au lòng biết bao. Ở thế giới này, tôi đã thật sự cảm nhận được tình thân và yêu thương.
Tôi gửi cho mọi người những tin nhắn chia biệt:
[Mẹ ơi, con xin lỗi, con yêu mẹ, mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất trên đời.]
[Anh à, sau này khi em không còn nữa, việc chăm sóc bố mẹ giao lại cho anh, em mãi mãi là Thư Ngôn - đứa em ngoan ngoãn nhất của anh.]
Gửi xong tin nhắn, trái tim tôi ngừng đ/ập. Bác sĩ vội vàng đẩy tôi vào phòng cấp c/ứu, nhưng sau mấy tiếng cố gắng vẫn không c/ứu được. Đêm đó, thông báo về sự qu/a đ/ời của bệ/nh nhân Ôn Thư Ngôn đã được công bố.
Khi hơi thở ngừng lại, tôi cũng thoát ly trở về thế giới nguyên bản, hệ thống cũng biến mất. Ở thế giới nguyên bản, tôi là một sinh viên đại học bình thường, thành tích cũng khá, lúc này đang tận hưởng kỳ nghỉ tuyệt vời.
Tự do tự tại sống mấy năm trời, chỉ thỉnh thoảng cảm thấy cô đơn. Tôi là một đứa trẻ mồ côi, lớn lên trong viện bảo trợ, chính x/á/c mà nói, tôi là đứa trẻ bị bỏ rơi.
Tôi biết mẹ ruột mình là ai, nhưng bà ấy đã bỏ tôi lại. Khi tôi ngủ say, bà ấy kéo vali rời khỏi thị trấn nhỏ. Bà để lại cho tôi một bức thư: [Xin lỗi Ngôn Ngôn, mẹ vẫn yêu bản thân mình hơn.]
Suốt mười mấy năm sau, bà hoàn toàn biệt vô âm tín. Tôi hiểu cho lựa chọn của bà - một người mẹ đơn thân không việc làm nuôi đứa con năm tuổi, căn bản không thể tồn tại nổi.
Thỉnh thoảng tôi vẫn nhớ về tất cả những gì trong sách, nhớ về mẹ của mình, nhưng tất cả đã qua rồi. Không thể trở lại nữa rồi.
Cũng không biết Lục Vân Trạm giờ ra sao, hắn còn h/ận tôi không? Đã cùng Từ Hướng Dã đến với nhau chưa?
Mấy năm sau, vào một buổi chiều yên ả, hệ thống đột nhiên xuất hiện trở lại. Nó hốt hoảng hét lên: [Hỏng rồi ký chủ, thế giới đó bị công chính đ/á/nh sập rồi, hắn đi/ên rồi, cậu mau chạy đi!]
Giọng nói của hệ thống đột ngột dứt. Một thanh âm lạnh lùng vang lên phía sau lưng tôi:
"Chủ nhân, tìm thấy em rồi nhé."