Gió Nam Thổi Về Làng

Chương 6

25/04/2025 15:47

Tôi dẫn Sơ Nghiêu ra bờ sông nhỏ đầu làng.

Hắn hỏi: "Đây là chỗ em chụp ảnh kh/ỏa th/ân à?"

"Đừng có điêu! Em có mặc quần l/ót mà."

Con sông nhỏ này là ng/uồn nước chính của làng, ban ngày thường có người ra gánh nước. Nhưng giữa đêm khuya thì hầu như vắng tanh.

Hồi còn nói chuyện mật thiết với Sơ Nghiêu, cứ đêm xuống ra tắm là tôi lại chụp vài kiểu ảnh trêu hắn. Có lần xem ảnh xong, hắn gửi tôi tấm hình chụp bàn tay đầy m/áu.

[Chảy m/áu cam rồi.] Anh nói thế.

Giữa tiết hè oi ả, được đắm mình trong dòng nước mát thì đúng là khoái cảm bậc nhất. Tôi vội vàng l/ột phăng chiếc áo phông vứt lên bờ, nhún chân nhảy ùm xuống nước.

"Xuống đi! Không phải định tắm sao?"

Sơ Nghiêu đứng im trên bờ: "Nước này sạch không? Vi khuẩn có vượt quy chuẩn không? Xung quanh có nhà máy xả thải không?"

"Khốn nạn!" Tôi ch/ửi một câu rồi bơi ra xa.

Một lúc sau, Sơ Nghiêu mới miễn cưỡng cởi áo sơ mi xuống nước.

"Vượng Tử, mát quá!" Anh ta hít sâu một hơi.

"Đã chứ?"

"Còn hơn cả bể bơi ngoài trời ấy chứ."

"Bể bơi ngoài trời là cái méo gì? Bể xi măng trong làng em toàn ngâm phân, chó còn chả thèm bơi."

Nói rồi tôi lặn phóng một mạch mười mét.

"Sao nào? Em chính là sóng bạc lừng lẫy của cống rãnh quê em đây!"

Giọng Sơ Nghiêu khàn khàn: "Ừ, trắng thật, sáng loáng cả mắt."

Tôi tuôn ra tràng lời chất chứa cả đêm: "Sơ Nghiêu, chúng ta đã chia tay rồi. Nếu anh đến chơi với tư cách bạn bè, ông bà em vẫn hoan nghênh. Nhưng nếu còn tơ tưởng gì khác, mau xóa ý định đó đi. Tương lai em phải học hành tử tế, đừng cản đường em chinh phục đỉnh cao."

Nói hồi lâu mà Sơ Nghiêu vẫn im phăng phắc. Ngoảnh lại thì... đậu xanh, người đâu mất tiêu rồi?

Bị chìm rồi sao?

Tôi vội lặn xuống đáy sông tìm. Anh nằm im dưới đáy nước, bất động. Tim tôi đ/ập thình thịch, lẽ nào hắn không biết bơi? Nghĩ vậy nên tôi lao tới kéo tay hắn lên.

Ngay lúc ấy, Sơ Nghiêu gi/ật phắt tôi vào lòng. Hắn nâng mặt tôi lên, hôn môi tôi một cách đi/ên cuồ/ng.

"Ưm...!" Tôi cố vùng vẫy nhưng không thoát nổi.

Đôi môi anh lạnh ngắt như nước sông, mềm mại như thạch rau câu. Trời má, không chiếm được tôi nên định bóp ch*t tôi à?

Không biết bao lâu sau, Sơ Nghiêu mới chịu đưa tôi ngoi lên. Tôi dựa vào vai anh thở hổ/n h/ển.

Sơ Nghiêu cười khẽ: "Sóng bạc à, sao người em trơn thế? Em là xà yêu đầu th/ai hả?"

"Đậu xanh, phải đấy! Là yêu tinh thì đầu tiên em sẽ hút cạn m/áu anh!"

Hắn liếm môi: "Vậy hút cạn luôn đi, anh sắp ch*t vì mong đợi rồi."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thuốc Ức Chế Của Chú Cún Mít Ướt

Chương 15
Tôi là một Beta vô cùng bình thường, nhưng lại là thuốc ức chế hữu hiệu nhất của Mạnh Kỳ Niên. Để chữa trị chứng rối loạn pheromone của hắn, cha hắn đã bỏ ra một khoản tiền khổng lồ để "mua" tôi trong 5 năm. Mạnh Kỳ Niên trong kỳ mẫn cảm thì bám người và ngoan ngoãn, ôm tôi gọi là "vợ", rồi hôn hít cọ xát. Nhưng sau khi kết thúc, hắn lại buông lời cay nghiệt với tôi: "Chẳng qua chỉ là công cụ, còn tưởng mình quan trọng lắm sao." Cho đến một lần, trong bữa tiệc xuất hiện một Omega có độ khớp 90% với hắn. Tôi nghĩ đã đến lúc nhận tiền rồi rời đi, thế nên nói lời chia tay và nhanh chóng biệt tăm. Nhưng Mạnh Kỳ Niên, kẻ vốn luôn vô tâm lại phát điên đập phá tan nát cả bữa tiệc. Hắn tự mình rạch tuyến thể, vừa khóc vừa chạy đến cầu xin tôi: "Vợ ơi, về đi mà… hu hu… Anh là cún ngoan mà… đừng bỏ anh mà…"
1.08 K
4 Trúc mã ghét Omega Chương 13
6 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm