8 giờ 30 sáng hôm sau, tôi nhận điện thoại hỏi có rảnh đi nhận việc không.
Tôi đã trúng tuyển!
Chia sẻ tin vui với bạn thân, tôi thầm nghĩ, Tần Hoài quả nhiên không lừa tôi, anh thật sự không cố tình ngăn cản.
Đây là công việc đầu tiên sau 3 năm gián đoạn, tôi đặc biệt coi trọng.
Sáng sớm thấy tôi mặc vest, Tần Hoài tò mò: “Lại đi phỏng vấn à?”
[Muốn x/é rá/ch bộ đồ của vợ, rồi cắn vào cổ em ấy quá!]
Tôi vô thức sờ cổ, ngẩng mặt cười: “Không, công ty anh đã nhận tôi rồi.”
[Biết ngay vợ mình làm được mà! Vợ mình giỏi thật!]
Vừa nghe thấu tâm tư của anh, lại thấy anh nói: “Ồ, đừng ngồi xe tôi.”
[Muốn công bố với thiên hạ mình có người vợ xinh thế này! Cố Mạc Phi khốn kiếp, cả đời anh đừng mơ theo đuổi được vợ! Không được... Thế thì mình cũng mất vợ mất! Mau xuất hiện đi, mình muốn ôm vợ ngủ quá!]
Tôi vẫn chưa quen với mớ hỗn độn trong đầu anh, nhưng sao lại thấy... Mong chờ nhỉ?
“Được, tôi sẽ tự bắt taxi.”
Lâm Nhĩ là một trưởng phòng rất dịu dàng, ngày đầu đi làm tôi đã nhận ra.
Nhưng nếu bảo anh ấy đã sinh con thì... Hơi khó tin, có lẽ do gương mặt búp bê của anh ấy.
Bản thân Lâm Nhĩ cũng như đứa trẻ vậy.
Mọi người còn tổ chức tiệc chào mừng.
Đồng nghiệp nữ bên cạnh bảo Lâm Nhĩ bỏ tiền túi, hôm qua vừa thông báo vào phút chót.
Bình thường phòng họ không tổ chức team building vì trưởng phòng phải về chăm con.
Ăn uống xong, cả phòng đi hát karaoke.
Giọng Lâm Nhĩ ngọt lịm, hát hay tuyệt vời.
Bị mấy chị đồng nghiệp cổ vũ hát, anh ấy đỏ mặt ngượng ngùng.
Tôi cũng reo hò, lòng thầm cảm khái được trở lại xã hội thật tốt.
Giữa chừng, Tần Hoài xuất hiện.
Lâm Nhĩ đã hơi say, lảo đảo ôm cánh tay Tần Hoài song ca.
Tôi mỉm cười ngắm nhìn cảnh tượng này, nhờ nghe được tiếng lòng của Tần Hoài nên tôi chẳng thấy gh/en, chỉ nhận ra ánh mắt anh nhìn tôi đầy miễn cưỡng.
[Đừng kéo tay chứ! Vợ tôi đang nhìn kìa! Vợ gh/en bỏ chạy thì làm sao? Hu hu... Vợ ơi đừng đi, đợi anh hoàn thành nhiệm vụ sẽ quỳ bàn phím xin lỗi em!]
Tôi bật cười, anh còn nghĩ sẵn hình ph/ạt cho mình nữa cơ đấy.
Đồng nghiệp nữ bên cạnh huých tay tôi: “Em cười gì thế?”
Tôi vội viện cớ: “Cười trưởng phòng ấy mà.”
Cô ấy liếc nhìn Lâm Nhĩ rồi cười theo: “Trưởng phòng là vậy đấy, cứ uống là say. Nhưng anh ấy tốt lắm.”
Tôi gật đầu đồng tình.
Hát xong, Lâm Nhĩ tổ chức trò chơi để tăng tình đồng nghiệp.
Tần Hoài không tham gia, ngồi ở góc phòng lặng lẽ quan sát.
Tôi lại nghe tiếng lòng anh: [Chỗ này đẹp quá, nhìn rõ gáy vợ. Sau tai vợ có nốt ruồi, muốn liếm quá!]
Tai tôi đỏ ửng, vô thức đưa tay sờ lên.
Tôi có nốt ruồi sao?
Thua trò rút thẻ, tôi chọn “nói thật”.
Lâm Nhĩ đặt câu hỏi.
Tưởng gương mặt thiên thần ấy sẽ nhẹ tay, ai ngờ anh ấy lại hỏi: “Lần đầu của em trao cho ai?”
Lâm Nhĩ à, tôi đã nhìn nhầm anh rồi!
Anh không hiền lành chút nào!
Mặt đỏ bừng, tôi lập tức liếc nhìn Tần Hoài, cuối cùng ấp úng: “Chưa, em còn trinh.”
Lâm Nhĩ sửng sốt: “Không thể nào! Hồ sơ của em ghi đã kết hôn mà!”