Hai bắt đầu chuyện.
Chu Viễn kể tháng trường, dài trong lều sự với sú/ng vang vọng, đồng đã ngã xuống lý tưởng bảo vệ hương.
Lâm Hạo lắng nghe, đôi chen vào câu chuyện thơ ca, vần thơ Lý Bạch và Đỗ Phủ mà cậu thích.
Cậu kể nhà cha cậu và tháng yên đã mất.
Dưới ánh sáng chiếc lồng, không gian ngưng đọng, chỉ nói họ hòa quyện với gió nhẹ.
Khi ánh trăng đã lên cao, Viễn bất nắm lấy tay Hạo. Hành động làm cả gi/ật mình, nhưng ánh mắt kiên định.
"Nếu sống sót qua cuộc quay lại. Cậu... chờ cậu run run, sợ câu lời là chối.
Lâm Hạo thoáng đỏ mặt, nhưng ánh mắt cậu không tránh né.
"Tôi chờ. Dù tranh dữ dội trở về." Cậu siết nhẹ tay Viễn, một lời hứa thầm lặng.
Đêm dưới ánh lồng và hoa cỏ, một tình cảm mới bắt đầu nảy nở xa
Chiếc lồng cũ kỹ, với ánh sáng ấm áp, trở nhân chứng cho khoảnh khắc định mệnh ấy, thời đại hỗn lo/ạn dân quốc.
Sáng hôm sau, ánh nắng đầu len qua cây và cửa sổ gỗ, chiếu vào nhà Hạo. Tiếng chim hót líu ngoài vườn hòa cùng nước chảy nhẹ dòng sông Tần Hoài, tạo nên một khung yên hiếm thời lo/ạn lạc.
Chu Viễn tỉnh dậy chiếc giường gỗ đơn sơ mà Hạo đã nhường cho Bộ phục vẫn bám đầy bụi đất, nhưng gương mặt đã bớt căng sau một ngủ ngon.
Hương trà thơm ngát bếp bay đến, đ/á/nh thức mọi giác quan anh.
Lâm Hạo đứng bếp lò, tay khuấy một nồi cháo gạo nếp với hạt mà cậu đã chuẩn bị sáng sớm.
Cậu mặc một chiếc áo khoác mỏng, ánh mắt cậu phần rạng hơn so với qua. Nghe động, cậu quay lại, mỉm cười thấy Viễn đã
"Anh dậy rồi à? Cháo sắp xong, ngồi xuống đi."
Chu Viễn gật bước chiếc bàn gỗ cũ kỹ và ngồi xuống. Anh cảm sự ấm áp nhà một điều mà đã không qua lâu trường.
"Cảm ơn Hạo. Tôi không lại đối xử tử tế thế này sau tháng chỉ sú/ng đạn."