Ngày hôm sau, tôi nhớ món kẹo của nhà sư, cố tình dậy từ rất sớm. Nhân lúc mẹ đang nấu bữa sáng, tôi lén vào phòng mẹ, lấy cây hành dưới gầm giường ra rồi phóng như bay đến chỗ hẹn với nhà sư.
Lúc tới nơi, nhà sư vẫn còn đang ngủ dưới đất. Tôi đẩy ông ta dậy, ngạc nhiên hỏi: "Đêm qua ông ngủ ở đây à?"
Nhà sư mơ màng dụi mắt: "Kẻ xuất gia vốn lấy trời làm chăn, đất làm giường."
Tôi đưa cây hành cho ông: "Hành đây, kẹo đâu?"
Nhà sư nhìn thấy cây hành trong tay tôi, sắc mặt đột nhiên tái đi, lẩm bẩm:
"Không chỉ là x/á/c thôi sao? Rốt cuộc là thứ gì..."
Lúc này tôi mới để ý, cây hành đêm qua còn xanh mướt, sau một đêm đã héo úa khác thường.
Nhà sư chăm chú nhìn tôi, gương mặt lộ vẻ nghiêm trọng: "Mẹ con không phải người."
Tôi lập tức nổi gi/ận, m/ắng thẳng vào mặt ông ta: "Mẹ ông mới không phải người! Sao ông cứ ch/ửi người ta hoài vậy?"
Lúc này nhà sư mới nhận ra mình lỡ lời, vội vàng xin lỗi: "Con đừng trách, lại là bần tăng nói không rõ. Ý bần tăng là... Có lẽ mẹ con không phải mẹ thật của con."
Thấy tôi không tin, nhà sư tiếp tục thuyết phục: "Bần tăng chưa từng thấy mẹ con, nhưng chỉ dựa vào suy đoán cũng biết được vài điều. Có phải mẹ con trẻ hơn nhiều so với người cùng tuổi, và tất cả đàn ông đến nhà con đều ch*t cả không?"
Tôi hồi tưởng lại, quả đúng thật. Nỗi sợ hãi bỗng lan ra khắp người tôi, trán tôi vã mồ hôi lạnh. Nhưng tôi vẫn cố chối: "Chỉ vậy mà ông bảo mẹ không phải mẹ con sao?"
Thấy tôi vẫn hoài nghi, nhà sư lấy một lá bùa vàng từ túi ra đưa cho tôi.
Ông ta nói: "Đêm khuya hôm nay, con hãy nhìn qua khe cửa xem mẹ con là gì. Đem lá bùa này dán lên người, khi đó mẹ con vừa không thấy vừa không cảm nhận được con."
Tôi nhìn lá bùa trong tay nhà sư, do dự một lúc, cuối cùng vẫn đưa tay nhận lấy.
Nhà sư thở phào khi thấy tôi nhận bùa rồi lại dặn dò: "Nhớ kỹ, nhất định phải dán bùa lên người. Không thì khi thứ kia phát hiện, con khó giữ được cái mạng nhỏ."
Tôi cúi đầu không nói, lòng rối bời. Mẹ không phải mẹ tôi thật sao? Nhưng bà ấy dịu dàng thế, tốt với tôi như vậy.