07
Sau khi khỏi phim trường, đường vòng cửa hàng b/án miệng.
Lục Hoài từ đã thích ăn ngọt, kẹo sô-cô-la trái cây bao cũng có người tuy nhiên, bắt đầu từ nọ khi còn học cấp anh còn chạm vào ngọt nữa, thậm còn có chút phản với chúng.
Mọi người đều cho rằng do lúc anh ăn nhiều quá thích nữa, mãi tân hôn mới anh ăn bánh.
Đến lúc đó mới nhận rằng phải là anh còn thích nó mà chỉ là anh sợ đ/á/nh mất lòng tự trọng.
Anh cảm người ông trưởng ăn ngọt trông man.
Tôi thật buồn cười, anh gì vậy biết.
Nhưng khi nhìn lớp kem dính khóe môi có cảm như lòng mình như được những vũ dịu dàng lướt qua, thật mềm mại.
Ngày trở Trung Quốc của bạch dần gần, cao trào của câu chuyện sắp đến, thời gian trôi qua nhanh.
Năm nay tuyết rất sớm, mới giữa tháng những bông tuyết đã bay đầy trời, khí có chút lẽo.
Tôi ôm bánh bộ nhà, suy tiết theo, nếu có chuyện gì khác xảy ra, khi bạch trở Trung Quốc thì câu chuyện cũng sắp hồi kết.
Tuyết đã bắt đầu dày đặc, xóa, hai bên đường có người, thậm đường còn có rất ít taxi.
Tôi hóng gió và vô bóng người ông g/ầy gò đứng dưới trời tuyết cách đó xa.
Thì là Ngọc.
Hử? ? ?
Bạch Ngọc? ?
Sau khi nhìn rõ bộ dáng của người ông, người tại chỗ.
Không phải tháng mới Trung Quốc sao?
Trong lúc còn ngơ ngác thì Ngọc đã cầm đến.
Người trước mắt trông thật xinh đẹp, đường thanh tú, da toát đẹp kỳ lạ, khác thường.
Anh ta nhẹ nhàng cười: Thu, đã lâu "
Tôi thần rồi cười đáp lại: "Đã lâu "
Gặp bạch trước cả "kim là gì?
Anh phía tôi: “Hoài đâu?” "
"Đang làm việc ở nhà"
Kỳ thực anh ở nghỉ ngơi, Hoài là người lười biếng, mùa đông anh càng cảm lười biếng, ước tuần có thể nghỉ năm ngày.
Tôi lịch sự “Anh có muốn không?” "
"Không, mới trở Trung Quốc hôm hành lý vẫn chưa được đến. "
Tôi hề ngạc nhiên chút nào khi nhận được câu trả như mong đợi.
Trước khi rời đi, Ngọc nhét vào thể cự tuyệt, dùng điệu vô mềm nói với tôi: “Chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Bóng g/ầy càng càng xa giữa trời đầy cuối biến mất hút.
Khi nhìn Hoài tiểu khu, anh vội ngoài với đen tay.
Tôi cao gọi anh: "Anh đâu vậy?" "
Nghe được nói quen thuộc, Hoài theo bản năng trả lời: em, hửm? "
Tôi phủi nhẹ những bông tuyết vai áp mu bàn giá của mình anh: "Về thôi, thôi. "
Anh cầm của tôi: "Vợ à, em lấy ở đâu thế? "
"Bạch Ngọc đưa "
"Hả? …"
"Tình tiết được thêm vào..."