Đều tại viên nhiệm!
Chẳng việc gì lại đi tôi sớm.
Khiến tối nay Ôn Tịch tìm tôi chuyện, suýt nữa tôi mất mặt.
Chắc cô bị kịch sẵn.
Lấy thân làm về những băn khoăn tuổi dậy thì.
Cô bảo không lo lắng về việc của tôi.
Khuyên tôi đừng kìm nén thân.
Tuổi mười bảy mười tám, đương bình thường.
Yêu đương được, nhưng phải tôn trọng bạn gái.
Không phải à?
Chị ơi, chưa thư ra xem!
Nếu không phải viên nhiệm bày lá thư trước mặt bắt xem thì chẳng biết, trông có giống đùa không.
Em chẳng biết người ta viết gì.
Nhưng cô rất hay.
Tôi kiên nhẫn gật gù lần, phối hợp nghe cô giảng.
Mắt tôi dán vào mấp của cô.
Đầu óc mụ mị, buột miệng hỏi:
“Nếu hôn cô ấy, có bị coi không tôn trọng không?”
Ôn Tịch đơ người.
Trầm ngâm hồi lâu.
Cuối cùng vắt óc đưa ra trả lời:
“Hôn được, nhưng phải được đối đồng ý.”
“Sinh cũng dạy rồi, mấy cậu con cũng tự bàn nhau được, chị không cần thêm. cần đừng làm quá hạn.”
Tôi nhìn vào mắt cô:
“Em rồi.”