Trong đoạn giám sát, mọi thay đổi đều ghi ràng.
Cô bất lực đầy hoảng lo/ạn thay đổi hoàn trong một cái chớp mắt.
Cô ấy ngẩng đầu lên, thả lỏng cơ xuống.
Ánh giọng điệu, thậm chí ngôn ngữ cơ đều khác hẳn phút trước.
"Các bạn có gọi Tiểu Đàm, chính Mẫn Mẫn."
Giọng nói vang đầy uể như vừa tỉnh giấc.
"Đồng thời, cũng Nhuệ Nhuệ."
Đúng vậy, em gái.
Đêm ấy, xách hộp cơm giữ nhiệt đưa đồ cho dì.
Nhưng ngày tất bật nỡ một mình?
Chị không yên tâm, vội vàng cúp máy bạn trai rồi đuổi theo.
"Đàm Nhuệ Nhuệ vốn lương trách nhiệm như thế."
Sau bị Phương Chí làm rồi đ/á/nh ngất, trong tầm mắt mờ ảo xuất hiện.
Chị vật lộn dữ dội với hắn, rồi cơn hen.
Phải rồi, thừa hưởng tài nấu nướng trạng yếu ớt.
Phương Chí bỏ chạy, th/uốc hen lăn lóc rơi xuống.
Chị co quắp trong nền dày hơi thở nghẹn lại. Lọt th/uốc nằm cách bảy tám mét.
Hình ảnh cuối cùng ngất bàn tay cố vươn về phía th/uốc.
Mãi này mới có cảnh sát.
Người đội trưởng Đường bế xe cấp c/ứu cũng không tôi.
Là thở lâu.
Đêm ấy, mất hết tất cả.
"Nhưng Phương Chí bị tù mười năm. Tôi không hiểu, ràng h/ủy ho/ại gia đình tôi."
Nhà tan cửa nát, đứa mồ côi trọi.
Trong đ/au đớn, phân hai nhân cách.
Mỗi gặp khổ nạn, sẽ xuất hiện xử lý: trả lễ, đối mặt với sự chế nhạo nhà yêu.
Chị năng, dung, thương vô điều kiện.
Một cảnh sát lẩm bẩm:
"Thể trạng yếu ớt thế này đối phó Phương Chí? Làm lạp nữa?"
"Số lạp ta gửi nhiều chưa ăn. Chúng kiểm kỹ thịt lợn nguyên chất."
"Vương Ái Liên ăn xong rửa ruột."
"Những ăn qua cơ cũng không phát hiện thường. Tôi nghĩ ta mắc ảo tưởng nặng, nên đưa vào viện t/âm th/ần chứ không đồn cảnh sát."
Nhưng một tin khiến tất cả biến sắc.
"Túi mà Mẫn Mẫn vứt ở khu núi tìm thấy."
Mọi nhìn nhau.
"Bên trong có dính m/áu quần áo Phương Chí."
Chính chiếc áo màu xám chuột từng trong khe tủ.