Kể chuyện thì kể, nói m/ập mờ làm chi!
Ta hắng giọng, lục trong trí nhớ một bộ tiểu thuyết đả kích, thuật lại.
"Ta vốn là công tử danh gia, lại bị kẻ gian hại.”
"Gia tộc bỏ rơi, sư môn đuổi đi, ngay cả linh căn cũng bị rút tà/n nh/ẫn.”
"Tái sinh lần nữa, KFC thứ năm đi/ên cuồ/ng…”
"À không, hãy xem ta lật mây dậy sóng, tay không khuấy thiên hạ…"
……
Suốt đêm, ta kể khô cổ, Tề Gia Trinh nghe say sưa.
Phải nói, có ai không thích sảng văn không, làm gì có ai.
Thấy thời gian đã khuya, ta che miệng ngáp dài.
"Hôm nay tạm dừng ở đây, lần sau kể tiếp."
Tề Gia Trinh lộ vẻ tiếc nuối.
"Phu nhân quả bác học, không biết bộ tiểu thuyết kỳ thú này của ai? Có dịp Tề mỗ nhất định phải bái phỏng."
"Muốn biết?"
Ta nheo mắt, cười đắc ý: "Vậy miễn câu nói ngọt ngào ta n/ợ đi."
Tề Gia Trinh cũng cười: "Đều nghe lời phu nhân."
"À, người viết ấy à… hãy gọi là Ẩn Danh tiên sinh."