Giúp người thì phải giúp cho trót.
Hôm sau, khi thấy cô ấy bị bạn học b/ắt n/ạt, lại chạy đến gốc cây khóc lóc giãi bày với "thần cây", tôi đã nghĩ như vậy.
Cô ấy yếu quá rồi.
Tôi vốn quen thách thức kẻ mạnh, luôn thấy hứng thú khi đối đầu với những thứ nguy hiểm hơn mình.
Nhưng hóa ra... bảo vệ kẻ yếu cũng không tệ.
Ít ra thì - còn thú vị hơn việc ngồi chán chường cả ngày trong lớp học cấp ba ngột ngạt.
Tôi âm thầm dạy cho bọn b/ắt n/ạt kia một bài học nhớ đời.
Sau đó, chẳng buồn xin phép, tôi chuyển hẳn sang lớp của cô ấy.
Lần đầu tiên thấy rõ gương mặt cô - mặt tròn trịa, làn da trắng như sữa, đôi mắt lúc nào cũng lấp lánh như mặt hồ nhỏ.
Chỉ là… khi nhìn thấy tôi, cô ấy lại hoảng hốt quay đi như bị dọa sợ, cứ như chú nai nhỏ bị dồn đến vách đ/á.
Phải nói sao nhỉ?
Thực ra ngoại hình thế nào cũng được.
Tôi không đặt tiêu chuẩn gì, càng chẳng phải kiểu người yêu bằng mắt.
Nhưng phiền thật.
Tại sao lại đúng chuẩn mẫu hình tôi thích cơ chứ?