Sau khi trở về biệt thự của Chu Bách Xuyên, tôi bắt đầu cuộc sống dưỡng thương.
Trước kia đã là nửa đại gia, giờ đây hoàn toàn trở thành đại gia.
Bởi ngay cả Chu Bách Xuyên cũng chiều tôi hết mực.
Tôi cử động khó khăn, không tự cởi quần được, anh đỡ tôi đi vệ sinh.
Tay tôi đ/au nhức, không ăn cơm được, anh đút cho tôi từng miếng.
Tôi khó chịu không ngủ được, anh thức trắng đêm cùng tôi.
Một hôm, tôi không nhịn được nữa, hỏi thẳng: “Chu Bách Xuyên, anh thích tôi đúng không?”
Người đàn ông vừa sấy tóc xong cho tôi, anh liếc nhìn tôi, rồi đặt máy sấy xuống.
“Hóa ra tim của cậu làm bằng bê tông à?”
“…”
Tôi tức gi/ận: “Anh có nói hay không đây?”
“Ừ, tôi thích cậu.”
“Khụ…”
Dù là kẻ mặt dày như tôi cũng đỏ mặt tía tai.
Tôi mân mê đường chỉ trên chăn, ấp úng: “Tôi là đứa l/ưu m/a/nh.”
“Biết rồi, nếu không đã chẳng nhặt tôi về nuôi nửa tháng, nửa đêm đã tự leo lên giường b/ắt n/ạt tôi.”
“Nghiêm túc đấy, đừng có đùa. Tôi là kẻ bụi đời, chỉ học hết cấp hai, còn anh là người đẳng cấp cao - giàu - đẹp, chẳng phải hơi lệch pha sao?”
Chu Bách Xuyên kéo chăn nằm xuống cạnh tôi.
Ở tư thế này, cơ mặt sẽ bị trọng lực kéo chảy xệ.
Nhan sắc thường tệ đi.
Nhưng gương mặt anh vẫn đẹp trai khiến lòng tôi ngứa ngáy.
Cánh tay anh vừa duỗi ra, tôi đã tự nhiên gối lên.
“Lệch pha gì chứ? Tôi thấy hòa hợp là được.”
“Anh tự tin thật đấy.”
Chu Bách Xuyên kéo chăn đắp cho tôi.
“Đoàn Dư, nếu cậu không thích tôi, tôi đâu dám tự tin thế.”
Ánh mắt tôi lảng tránh: “Tôi có nói thích anh bao giờ à?”
“Có.”
Anh bảo, trong từng cử chỉ của tôi, anh đều thấy thấp thoáng tình yêu.
Nên anh phải bắt chú chó con này về.
Nuôi nấng, cưng chiều, yêu thương.
Lời nói nghe hơi sến.
Nhưng vẫn khiến mũi tôi cay cay, tôi chủ động hôn lo/ạn xạ lên mặt anh.
“Chu Bách Xuyên, gặp được anh thật là may mắn.”
“Được em nhặt về cũng là may mắn của anh, không thì anh đã ch*t khô ngoài phố rồi.”
Sau này, khi vết thương lành hẳn, tôi dùng tiền tích cóp mở cửa hàng vật liệu, chuẩn bị kinh doanh.
Ban ngày làm ông chủ điển trai, tối về làm chó cưng của Chu Bách Xuyên.
Thấy tôi hăng hái thế, anh cũng mặc kệ.
Ngày ngày đúng giờ đón tôi về nhà.
Chỉ có một chỗ khiến anh không chịu nổi: Tên WeChat của tôi.
“Đoàn Dư, em đổi tên WeChat được không?”
Tôi ngơ ngác: “Sao? Dân buôn b/án nhỏ tụi em đều đặt tên thế mà?”
Chu Bách Xuyên dừng động tác kéo quần tôi, thở dài.
“Mỗi lần nhắn tin với em, anh cứ ngỡ đang nói chuyện với ông chú 50 tuổi, cảm giác kỳ quặc lắm.”
“???”
Hóa ra đây là lý do ngoài đời anh muốn trói tôi lên giường, mà trên mạng thì lại lạnh lùng vô cảm.
Mẹ kiếp.
Quay đầu, tôi đành đổi tên hiển thị.
Từ [AAA Vật Liệu Ngũ Kim Đoàn Ca] thành [Tiểu Đoàn Của Chu Bách Xuyên].
Kể từ đó, Chu Bách Xuyên nhiệt tình cả trên mạng lẫn đời thực.
Hừ.
Đồ khốn.
Lại còn đ/á/nh giá qua tên hiển thị, nông cạn!
(Hết)