Hứa Hoài An nghĩ, buổi tiệc nhật này thật sự quá chán.
Không chán, mà còn khiến ta mệt mỏi.
Anh mình ro ghế mọi các trò nhau.
Tiếng ồn ào khiến đầu anh nh.ức.
Có nhận ra anh điều gì ổn, liền ghé sát hỏi.
"Hứa thiếu, anh khỏe à? Có chúng rút lui trước không?"
Hứa Hoài An liếc phía cửa—
Hôm nay lẽ anh đã phía cửa cả lần rồi.
Nhưng thấy.
Lâm Lộc vẫn đến.
Điện thoại tin nào, yên tĩnh thể đây là ngày bình thường nhất mà thôi.
Đây dường là lần đầu tiên trong ký ức, nhật của anh cô.
Anh thu ánh lại, nhếch miệng, cười tự giễu.
"Đừng mà... vậy mất vui.”
“Phó đâu?”
“Cậu ta chẳng phải đi m/ua bao th.u.ốc à, sao đi cả rồi?"
Nói xong câu đó, dường mới ra Nguyên.
Cũng gì lạ.
Phó thuộc tinh anh.
Nhìn bề ngoài anh hợp với đám này.
Người duy nhất thân với anh Hứa Hoài An.
Có sờ cằm, lại.
"Cậu ta chẳng phải gặp quen sao?”
“Lúc cửa mở hé, tình cờ thấy.”
“Là cô gái, dáng đẹp, bóng lưng thôi thấy xinh, hai còn ôm nhau nữa... chậc chậc."
Xung tức tiếng trầm ngạc nhiên.
"Phó tổng bạn sao?"
"Thật hả?"
Ngay cả Hứa Hoài An ngồi thẳng dậy, mày khẽ nhíu lại.
Anh và quen nhau tham gia câu bộ ở học.
Ấn tượng của anh là đối phương lạnh cách.
Thực sự xuất sắc nhưng dễ gần.
Đặc biệt với phụ nữ, thể là thờ ơ.
Anh khỏi tò mò, nhấc điện thoại lên, gọi cuộc.
Chuông bên kia reo lâu, bắt máy—
Giọng vẻ vui.
"Chuyện gì?"
Hứa Hoài An lúc.
Rồi cười.
"Sao thế, làm phiền cậu à?”
“Nghe cậu bạn rồi.”
“Chúng còn chưa kết thúc buổi tụ họp, lát nữa đưa cô ấy đến để mấy anh em gặp mặt chút đi.”