3.
“Chú ơi.” Tần Dã khép nép nắm lấy tay Thẩm Yến, sợ hãi nhìn ngôi trường cấp hai xa lạ trước mắt, thút thít “Cháu không muốn đi học đâu, chú cho cháu ở nhà với chú đi.”
“Không!”
Thẩm Yến lạnh lùng trả lời, thẳng tay túm cổ áo nó lôi vào trong rồi ném thằng bé trước cửa lớp, mặc kệ nó khóc oà mà đi về.
Đêm xuống.
“Chú ơi chú ngủ với cháu đi mà.” Tần Dã mặc bộ đồ ngủ in hoạ tiết con gà bông, ôm gấu lớn đứng trước cửa phòng Thẩm Yến, đôi mắt to tròn ầng ậng nước, nài nỉ “Cháu ngủ một mình cháu sợ lắm.”
“Sao đàn ông con trai cái gì cũng sợ thế???” Thẩm Yến bất lực lôi nó về phòng ngủ, chỉ vào cái giường đầy gấu bông với gối ôm “Lớn rồi, tập ngủ một mình đi! Không nói nhiều!”
“Chú ơi huhuhuhu…” Tần Dã gào lớn, nước mũi chảy xuống miệng, lem nhem dơ hầy “Vậy chú kể truyện cổ tích cho cháu nghe được không ạ?”
Thẩm Yến suy nghĩ hồi lâu, miễn cưỡng đồng ý.
Tần Dã nhanh nhẹn trèo lên giường, vùi mình vào chăn gối, đôi mắt to long lanh của nó nhìn Thẩm Yến đầy mong đợi.
Anh rút từ kệ sách ra một quyển cổ tích Alexander, lật trang đầu, giọng chán chường mà làu làu đọc từng chữ cứng ngắc như giọng robot. Tuy đọc chẳng mấy diễn cảm, Tần Dã lại nghe rất say sưa, nó còn thấy giọng của chú Yến rất ấm áp, thằng bé rất thích.
Sau khi đọc gần nửa quyển sách mới thấy Tần Dã thiu thiu chìm vào giấc ngủ.
Thẩm Yến cất quyển sách lên, rón rén bước ra ngoài, ai dè vừa lạch cạch mở cửa thì Tần Dã đã mở bừng mắt, nhanh thoăn thoắt nhảy xuống khỏi giường, lao đến ôm lấy chân anh nũng nịu.
Thẩm Yến nghiến răng bạt cho nó một cái.
Rất hiệu quả, thằng bé nín ngay tức thì.
Thẩm Yến lườm nó hăm doạ, rồi đóng sầm cửa lại. Đứng bên ngoài dựa tường thở dài, thấy hơi có lỗi, áy náy nhìn lòng bàn tay của mình.
Nhưng anh đã tìm ra được biện pháp mới.
Từ đó, Tần Dã lớn lên bằng đò/n roj của người chú.
Hễ khóc lóc sướt mướt là sẽ bị đ/á/nh, không nghe lời sẽ bị đ/á/nh. Dần dần tâm tư thằng nhóc sinh ra phản nghịch, đến tuổi dậy thì bắt đầu hình thành suy nghĩ trái ngược nổi lo/ạn. Ngay khi bị đ/á/nh một cái rõ đ/au vì không chịu đi học võ, Tần Dã đã cãi lại lời Thẩm Yến rồi bỏ chạy.
Nguyên buổi chiều hôm đó Tần Dã không về nhà mà núp ở một ngõ nhỏ ngồi khóc.
Nó cảm thấy Thẩm Yến không thương nó, quá mức hà khắc lại áp đặt, ép nó làm đủ điều nó không thích, hễ tí là lườm hễ tí là m/ắng, đã thế còn không cho nó chơi game hay đi chơi khuya, quá khó khăn đáng gh/ét.
Tần Dã không có ba mẹ ở bên, được mỗi người chú thì tính tình dữ dằn, nó cảm thấy cuộc sống nó quá khốn khổ.
Lúc nó đang ấm ức ngồi khóc thì từ đầu ngõ có mấy bóng đen đi vào.