Thế giới này chia thành sáu giới tính ABO, nam nữ đều có. Trong đó, O là nhóm có khả năng sinh sản vừa hiếm, vừa dễ bị biến thành công cụ.
Tôi lén dẫn hắn rời khỏi biệt thự, đi ra một con phố vắng người.
Vừa xuất hiện, hắn đã thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
Theo thói quen, hắn đưa tay vuốt tóc, còn ném ánh mắt đưa tình cho mấy cô gái trên phố.
"Anh vẫn hấp dẫn như xưa nhỉ?"
Tôi gật đầu:
"Không chỉ vậy. Anh còn là cực phẩm vạn nhân mê."
Thẩm Nam khựng lại:
"Ý em là sao?"
Chưa kịp để hắn hiểu, những người xung quanh bỗng đồng loạt nhìn chằm chằm hắn như hổ đói, thi nhau ngửi ngửi không khí, vẻ mặt như… phê th/uốc.
Hắn lùi lại mấy bước, mặt c/ắt không còn giọt m/áu:
"Bọn họ đang ngửi cái gì vậy? Sao biểu cảm như bị nghiện thế kia?!"
Chuẩn luôn.
Tôi bất giác nhớ đến một đoạn lời bài hát:
"Trên người anh có mùi nước hoa trí mạng, khiến người ta phạm tội bằng mũi."
"Không nên ngửi thấy vẻ đẹp của anh, nhưng vẫn bất chấp tất cả để cùng anh lên giường~"
Tôi giữ ch/ặt tay hắn, dịu dàng trấn an:
"Không sao đâu, họ chỉ đang ngửi thấy pheromone của anh đang phát tình thôi mà."
"Trước đây anh từng nói ánh nhìn của đàn ông là phúc phần dành cho phụ nữ mà."
"Bây giờ nhiều người nhìn anh như vậy, anh không vui à?"
Thẩm Nam như bị đi/ếc:
"Ph… phát… phát cái gì cơ?!"
"F*ck!"
Một gã đàn ông đổ rạp dưới chân hắn, bắt đầu vuốt ve từ bắp chân lên, khiến hắn nổi cả da gà.
Những người khác cũng lao lên như sói, hắn gào to giãy khỏi tay tôi:
"Cố Duệ, thả anh ra! Bọn họ định làm gì đấy?!"
Thành thật mà nói, tôi cũng thấy hơi ngại khi nói ra.
Nhưng vẫn gắng mở lời:
"Do sức hấp dẫn của anh quá mãnh liệt, khiến bản năng động dục của họ bùng n/ổ."
"Bọn họ muốn... tiếp xúc sâu hơn với anh."
Thẩm Nam c/âm nín, mặt biến sắc như đèn nhấp nháy.
Tôi nhịn cười muốn nội thương.
"Nam Nam, chạy mau!"
Ở phía xa, hai người đàn ông đẹp trai như bước ra từ phim truyền hình đang lao đến.
Thẩm Nam như nhìn thấy á/c q/uỷ:
"Bọn họ lại là ai nữa?!"
Tôi nheo mắt nhìn kỹ, thở dài:
"Một người là anh hai em trong sách, người còn lại là bác sĩ riêng của anh."