Tối là đêm hôn thật sự tiên tôi Tịch Bác.
Bởi ký ức hôn lễ đều thuộc Ôn năm sau.
Còn tôi - xuyên từ năm trước - hoàn toàn m/ù tịt đêm đó.
Trước đây giữa chúng tôi chất chồng quá nhiều hiểu lầm, sự gi/ận dữ khoảng cách.
Sau này...
Tôi dưỡng thương rất lâu ca thuật.
Lại Tịch Bác ép điều dưỡng thêm hai tháng nữa.
Cứ thế kéo đến nay.
Sau bữa tối, chúng tôi tự cùng trở phòng.
Tịch Bác bên mép giường.
"Lại đây."
Tôi ngoan ngoãn bước tới, ấn đùi.
Hơi thở bỏng phả dái tai: "Em đi tắm trước?"
"Không."
"Anh tắm trước?"
"Không."
Sao lạnh lùng thế.
"Thì..." Tôi giấu mặt hõm vai anh, "Ừm."
"Hử?"
Tịch Bác hỏi vặn lại, rõ, tối chưa no bụng à?"
Mặt tôi đỏ bừng, đành vùi vai "Phải, chưa no."
"Liệu có nổi xem tài đây."
Tịch Bác cười khẽ.
Bàn tay chai sần đặt eo, nâng bổng tôi thế x/ấu hổ.
Bàn tay thô ráp từng trải qua bao cơ cực luồn dưới vạt áo tôi, thịt tôi, vừa đ/au vừa ngứa.
Tôi co rúm lòng anh.
Cứ thế bước phòng tắm.
Vòi sen xả, tiếng nước chảy rá/ch, rồi lại rá/ch.
Tay Tịch Bác lấy gáy tôi.
Chiếc hôn nồng nhiệt đổ xuống, xâm từng răng. Không khí vắt đến tận cùng.
Tôi mềm nhũn vòng tay anh.
Hai tay vô định víu lấy cổ anh.
"Ôn Lê."
"Hửm?"
Tôi háo hức hít từng ngụm khí.
Giọng vang đầy khái:
"Đêm đó, gối đòi theo phòng... đã muốn làm chuyện này từ lâu rồi."
"Chuyện gì cơ?"
Tịch Bác đáp, dùng hành động thay lời nói.
Dịu dàng. Cuồ/ng nhiệt. Mạnh bạo.
Bù đắp cho tháng lỡ dở cách thân mật nhất.
(Toàn văn hết)