Triệu Duệ Lâm đã gác lại hầu hết công việc, làm việc tại nhà để ở bên tôi.
Anh nấu ăn rất ngon.
Tôi chỉ ăn rồi ngủ, ngủ xong lại ăn.
Mỗi lần tỉnh giấc, anh đều họp trực tuyến ngay bên cạnh tôi.
Khi còn ở nước ngoài, tôi một mình sống trong phòng thí nghiệm.
Việc giáo dục cho con cũng chỉ toàn là tiếng ồn ào của các loại máy móc.
Thi thoảng tôi cũng trò chuyện với con, nhưng thực sự không quen tự nói một mình.
Thế là tôi mở đi mở lại những lời nhắn mà Triệu Duệ Lâm đã gửi cho tôi trước đây để con nghe.
Đến nỗi bây giờ, chỉ cần nghe thấy giọng Triệu Duệ Lâm là con lại tỏ ra phấn khích.
Tôi đành phải ra phòng khách nghỉ ngơi.
Một lúc sau, Triệu Duệ Lâm tới tìm tôi: “Sao thế?”
“A…” Tôi ôm bụng, thằng bé lại đ/á tôi một cái.
Triệu Duệ Lâm hốt hoảng đỡ lấy tôi: “Sao thế, sao thế? Đau bụng à?”
Nghe thấy giọng Triệu Duệ Lâm, con trai càng hưng phấn hơn.
“Anh im đi.” Tôi đ/au đến mức không thể thẳng lưng được.
Cuối cùng thằng bé cũng dần nằm im.
Triệu Duệ Lâm ôm tôi, không dám nói năng gì.
Tôi hôn lên má Triệu Duệ Lâm: “Dạo này con đạp nhiều quá.”
Triệu Duệ Lâm nhìn tôi, ánh mắt rực ch/áy.
Tôi quá hiểu anh định làm gì, vội vàng đứng dậy.
Nhưng chưa kịp chạy, Triệu Duệ Lâm đã giữ ch/ặt tôi lại.
Anh mỉm cười rồi hôn tôi, tôi đẩy mà chẳng ăn thua.
“Anh đừng có làm bậy.”
“Đừng sợ.” Giọng anh khàn đặc.
Sau khi ôm hôn một trận thỏa mãn, Triệu Duệ Lâm mới hài lòng buông tôi ra: “Tối nay anh có việc phải ra ngoài một chút, em đi ngủ sớm đi, không cần đợi anh.”