"Lưu Chân Nhất, mày!"
Tôi nhún vai, nhạt:
"Các ném của lần, ném trả lại, như hòa nhé."
Nói quay sang quản lý ký túc xá, làm ra đáng thương, hít hít mũi, giọng yếu ớt:
"Chị ném hết hành lý của xuống thùng rác trưa nay, đắp nên lạnh, mất nghe thấy tiếng gõ cửa."
Về ném lại của họ, hé môi lời.
Chị quản lý nghe vậy gật gù, tỏ hiểu:
"Tôi mắc sao hôm nay thấy trong thùng rác mới thế. Ra vậy."
Nói xong, đầu, nhẹ nhàng dặn:
"Chuyện giữa các cùng tự quyết nhé. phải đi tra các đây."
Cửa đóng sầm lại.
Tôi quay sang nhìn ba gương mặt đang đỏ bừng vì gi/ận, khẩy:
"À đúng sợ các thấy ném buồn, nên ném xa. các tìm lại được đâu."
Cả buổi chiều hôm mệt nhoài vì đồ, nhưng trạng thoải mái.
Nói xong, quay định leo ngủ.
Nhưng chưa kịp chạm giường, trong số chặn lại.
Ba đứng tôi, lớn tiếng đòi bồi thường hành lý của họ.
"Bồi thường?" mày, "Được thôi, còn sợ các dám nhắc này."
Nói xong, mở tủ ra chiếc Hermès rá/ch dài, đặt trước mặt họ, vừa vừa nói:
"Đây, bàn phải bồi thường nhé."
"Chiếc này, nhặt thùng rác nó rá/ch như này rồi."
Vừa nói, vừa mở điện thoại, tìm trên trang web chính thức y cả hình lẫn giá tiền, rồi dí trước mặt họ.
Ba lập im bặt.
Một lâu sau, vẫn cãi cùn:
"Đây giả, đáng giá xu!"
Tôi liền cầm điện thoại lên:
"Hay này, báo sát. Nhờ giám định giá trị của chiếc túi, tiện tra luôn việc các ý ph/á h/ủy tài sản của tôi. Xem cần bồi thường bao nhiêu, nào?"
Nghe "báo sát" "bồi thường", ba lập thay đổi thái độ. Họ gượng, nói rằng ném như bên hòa nhau, ai nhắc lại nữa.
Tôi cũng cười, tục làm khó họ.
Bởi vì…
Chiếc này vốn dĩ rá/ch sẵn khi nhà ông bố giàu của đồ.
Chỉ tình nó ra dọa mà thôi.
Những mấy tuổi, vừa nghe báo sát bồi thường h/ốt ho/ảng. Đến cả kỹ rá/ch khi cũng dám.
Câu kết thúc ở đây, an leo giấc.
Còn ba cùng của tôi…
Đêm đành đắp áo khoác, nằm trên tấm ván trống mà ngủ.
Không bè, hay vì quá chấp, mà tìm những nhờ giúp đỡ.
Đêm ngon, mơ giấc mơ đẹp.
Còn đêm cứ trở liên tục, thi thoảng còn vài tiếng.
Có như giấc của hề yên ổn nào.