Tắm xong, tôi vừa lau tóc vừa bước ra.
Cảnh tượng trước mắt khiến tôi choáng váng: Bát đũa sạch bóng, xếp ngay ngắn trên giá.
Thế mà Giang Vạn Tái lại ngồi bệt dưới đất, miệng không ngừng cười ngây dại.
"Hì hì..."
Khung cảnh dị thường đến rợn người.
Nhìn thấy nắp bình giữ nhiệt bị vặn mở, tôi chợt hiểu ra vấn đề: Anh đã uống nhầm rư/ợu trong đó rồi!
Mấy thợ học việc ở xưởng sửa xe thường dùng bình giữ nhiệt để đựng Vodka kém chất lượng.
Tan ca, tiết trời lạnh lẽo, chúng tôi thường uống mấy ngụm cho ấm bụng rồi mới dám lóc cóc về nhà.
"Nước… Của nhóc... Cay quá. Dám hại tôi hả nhóc con?" Anh lè nhè, tay chỉ trỏ lo/ạn xạ dù đang ôm ch/ặt chân bàn, thân hình lảo đảo như con lật đật.
"Rồi rồi, là lỗi của em."
Tôi bĩu môi ngao ngán.
Đồ vô dụng!
Vodka đã pha loãng thế mà cũng say được sao?
Giang Vạn Tái uống rư/ợu không đỏ mặt, thoạt nhìn tưởng tỉnh táo, nhưng giọng nói đã thấm đẫm men say: "Thẩm Thiên Thu... Lạnh..."
Hải Thành chưa đến mùa nóng, ngồi dưới nền gạch đương nhiên sẽ lạnh.
"Dậy mau, kẻo bị cảm đấy. Đi được không?"
Tôi gồng mình đỡ anh dậy, khoác cánh tay nặng trịch của anh lên vai rồi lôi anh đi về phía phòng ngủ.
Ai ngờ lại vướng phải chân anh, cả hai ngã nhào xuống giường.
Chóng mặt hoa mắt.
Giang Vạn Tái đ/è lên ng/ười tôi, mắt nhắm nghiền, bất chấp mình đang nằm ở đâu.
Tình huống trớ trêu đến mức tôi bật cười ngặt nghẽo: "Này... Giang Vạn Tái?"
Đáp lại chỉ là tiếng thở đều đặn, xen lẫn giọng nói mơ màng: "Ừm... Mai... Đi ăn lẩu..."
Nói xong, hơi thở của anh dần trở nên êm đềm, chìm vào giấc ngủ say.
Kẻ say mặc nhiên đ/è nặng lên thân thể tôi, khiến hơi thở của tôi trở nên đ/ứt quãng.
Thế mà tư thế này lại vô cùng nguy hiểm, những chỗ không nên chạm vào nhau nhất giờ chỉ cách nhau một sợi tóc.
Anh vô tư ngủ say, nhưng tôi thì suýt n/ổ tung.
Bởi mỗi lần cựa quậy, làn da chúng tôi lại cọ xát vào nhau.
Dù có đẩy vai, lay người hay gọi tên đều vô dụng.
"Không đời nào! Say đến thế cơ à?"
Tôi tức gi/ận nhéo mạnh hai bên má anh.
Giang Vạn Tái kêu đ/au, xoay người ôm chầm lấy tôi như gấu bông.
Lưng tôi áp sát vào ng/ực anh, hơi thở ấm nóng phả vào gáy, tình thế càng thêm bế tắc.
Định gỡ tay anh ra, nào ngờ cái ôm càng siết ch/ặt.
"Ngày kia... Ăn gà tiềm... Khoai nướng... Kẹo hồ lô..." Anh lẩm bẩm, miệng chóp chép như đang thưởng thức đồ ăn.
"Ăn, ăn hết! Thả em ra được không?"
Im lặng.
Từ bỏ việc đàm phán với kẻ say, tôi cố vùng vẫy thoát khỏi vòng tay anh.
Chưa kịp thoát thân, tôi k/inh h/oàng nhận ra cơ thể mình đang phản ứng.
Muốn... Chạm vào.
Những kí/ch th/ích ban nãy đã đủ khiến th/ần ki/nh tôi căng như dây đàn.
Giờ đây hơi thở của anh quấn lấy cổ tôi, mũi chạm nhẹ vào tai tôi khi lẩm bẩm, lồng ng/ực ấm áp phập phồng nhịp nhàng sau lưng.
Đầu óc tôi choáng váng, toàn thân r/un r/ẩy.
Khi nhận ra, tay tôi đã tự động đưa xuống bụng anh.
Chỉ một cái chạm nhẹ cũng khiến cả người tôi run lên.
"Giang Vạn Tái? Thật sự ngủ rồi à?"
Tôi khàn giọng dò hỏi.
Trong phòng chỉ văng vẳng tiếng tuyết rơi lạo xạo hòa cùng nhịp thở gấp gáp.
"Đừng tỉnh dậy nhé."
Những cử động nhỏ ban đầu nhanh chóng trở nên gấp gáp.
Ngọn lửa d/ục v/ọng th/iêu đ/ốt lý trí thành tro tàn.
Tôi cắn ch/ặt vạt áo mình, kìm nén tiếng kêu nhưng lại vô tình cọ lưng vào người anh.
"Ưm..." Tôi thoáng nghe tiếng thì thầm của Giang Vạn Tái: "Thẩm Thiên Thu... Ăn nhiều vào..."
Lát sau, tôi vội vã lao vào phòng tắm xối nước lạnh.
"A a a!"
Tôi liên tục đ/ấm vào tường, muốn ch*t vì x/ấu hổ.