14

Tôi đưa con về nhà.

Mặc dù là con nhỏ, nhưng tôi tên nó là Bạch.

Lúc trong phòng ngủ trêu mèo, thuận tay ảnh gửi cho Lâu Tuân xem.

Chắc là ấy bận rộn gì không trả lời lập tức.

Tôi trước khung chat.

Kiếp trước, Lâu Tuân từng muốn nuôi con nhỏ, sau đó lại thôi bỏ đi.

Tôi ấy sao lại không muốn nữa?

Lâu ấy không đợi đến con mất đi.

Mãi đến sau này đợi tin tức Lâu ch*t, tôi mới biết được. Lâu Tuân chắc chắn đã suy nghĩ kỹ rồi.

Lúc tôi không ngủ không nghỉ, ấy đã tính toán để lại di sản cho tôi, cân nhắc xem đến đó nên nhảy lầu.

Hay là nhảy biển.

Tiểu sau khi chơi đồ chơi cho xong, còn tiện thể cắn nhẹ ngón tay tôi.

Tôi cắn tinh thần trở lại, cụp mắt nhìn thấy tin nhắn trên hình điện thoại di động.

Chỉ bốn từ:

“Nó đáng yêu.”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm