Đinh Thịnh Kiệt, Cục trưởng Cục Đầu tư, sống cùng cháu trai Đinh Thành Thành. Cậu bé 14 tuổi, ham chơi, học hành sa sút. Mẹ cậu bèn mời gia sư, và cơ hội rơi vào tay Tần Hóa.
Khéo léo và tinh tế, Tần Hóa từ lúc bước vào đã thể hiện hình ảnh “trí thức, tao nhã, cẩn trọng”, chiếm được cảm tình cả nhà họ Đinh.
Ở đó, cô được chứng kiến nhiều mặt của đời sống: sự cung kính của cấp dưới khi đến nhà quan trên, sự nịnh bợ của thương nhân, quyền lực của lãnh đạo khi huy động ng/uồn lực, và cả những nụ cười giả lả mà mọi người dành cho gia đình cục trưởng.
Cô dần hiểu ra: “Mọi người đều muốn bám lấy kẻ quyền thế, chẳng tiếc mất mát nhỏ. Đây chẳng phải là lợi dụng lòng tham hay sao?”
Mẹ Thành Thành còn khuyên: “Cô giáo Tần à, cô nên học thêm ngoại ngữ, biết đâu sau này phát triển tốt.”
Tần Hóa nghe lời, tự bỏ tiền đi học tiếng Nhật, đúng lúc làn sóng doanh nghiệp Nhật Bản tràn vào Trung Quốc.
Năm 1994, Tần Hóa nộp đơn xin đi Argentina.
Đến 1996, khi trở lại Bắc Kinh, cô đã biến đổi hoàn toàn: đổi cả quốc tịch và cả giới tính.
Giờ đây, cô xuất hiện với tư cách là một người đàn ông Nhật Bản, quốc tịch Argentina, tên gọi Trung Trạch Hoá Nhị.
Một quý ông Nhật Bản điển hình: mặt vuông chữ điền, tóc mái che lông mày, khí chất kiêu ngạo, giọng khàn, thân hình cao to, hành xử lễ độ, luôn khom lưng cúi chào theo đúng phong cách Nhật.
Nếu như việc đổi tên, đổi quốc tịch là để “tẩy trắng” lý lịch, thì việc đổi giới tính lại xuất phát từ nhu cầu tâm lý. Tần Hóa từ lâu đã tự thấy mình “h/ồn nam trong thân nữ”, thích tính cách hào sảng, mưu lược, khác hẳn kiểu “nữ nhi nhỏ mọn”. Thêm vào đó, trải nghiệm ở nước ngoài khiến cô nhận ra: tình cảm đồng giới cũng có thể được chấp nhận.
Từ đó, cái tên Trung Trạch Hoá Nhị ra đời, với câu chuyện được tô vẽ: thuộc dòng dõi quý tộc Nhật Bản, gia đình giàu có nhờ vận tải biển từ thời chiến tranh, anh chị em phân bố khắp nơi, còn bản thân là “con riêng” được cha mẹ nuôi dưỡng.
Thân phận mới mở ra cho cô cánh cửa vào giới quan chức, thương gia.
Trong một buổi tiệc thương mại, Trung Trạch gặp Từ Hội – một cô gái Bắc Kinh vừa du học Nhật Bản trở về, tâm h/ồn đang trống trải sau cuộc tình tan vỡ. Từ Hội nhanh chóng bị cuốn hút bởi phong thái lịch thiệp, thân thế hiển hách của anh chàng “quý tộc Nhật Bản” này.
Đối với Trung Trạch, có một gia đình “hợp pháp” là tấm bình phong cần thiết. Từ Hội dung mạo bình thường, nhưng hiền dịu, từng du học ở Nhật về, vừa hay lấp chỗ trống trong câu chuyện hư cấu của cô. Thế là Trung Trạch tấn công dồn dập, chẳng mấy chốc đã đính hôn và dọn về sống chung.
Tuy nhiên, “vợ chồng” này không hề có qu/an h/ệ x/á/c thịt. Trước mặt Từ Hội, Trung Trạch chưa bao giờ cởi bỏ y phục.
Cô giải thích: mình là con riêng, cha mẹ chênh lệch tuổi tác, khi mang th/ai mẹ bị t/ai n/ạn, con sinh non, tinh hoàn tổn thương nên mất khả năng sinh lý. Nhưng bản thân lại là “người có phẩm chất”, coi trọng đời sống tinh thần.
Từ Hội tự nhận là hiền thục, hết mực tôn trọng, không bao giờ chạm đến “khiếm khuyết” ấy.
Mặc dù không có đời sống vợ chồng, Trung Trạch cho rằng vẫn cần một đứa trẻ để “hoàn thiện gia đình”. Thế là ở Quảng Châu, cô tìm được một gia đình, “mượn” đứa bé đưa về Bắc Kinh. Ngay sau đó, gửi thư cho gia đình kia báo rằng đứa trẻ đã nhập quốc tịch Nhật, đổi tên thành Trung Trạch Thái Lang, trở thành “con cháu quý tộc”.
Trong nhà Trung Trạch, Thái Lang được học trường tư, giáo dục khắt khe. Cậu bé thường nói: “Cha rất nghiêm khắc.”