Hôm sau, khi Lam Hiêu bước về phía tôi, tôi vội quay đầu chạy vào nhà vệ sinh nữ.
Trong nhà vệ sinh, tôi nhận được cuộc gọi từ Cố Dĩ Thịnh: “Anh đã nghiên c/ứu kỹ lưỡng cách thức và thời điểm em ch*t trong mỗi vòng lặp. Nếu loại bỏ những lần em không tránh được cái ch*t b/ạo l/ực, cùng với những lần em chủ động nhảy lầu vào đúng 12 giờ trưa, thì thời điểm ch*t còn lại của em... Đang có xu hướng lùi dần về sau.”
Tôi ngẩn người: “Vậy thì sao?”
“Vì vậy, có lẽ chúng ta có thể thử kéo dài thời điểm ch*t đến tận cuối ngày hôm đó.”
“Như thế thì sẽ ra sao?”
“Bởi vòng lặp của em lấy một ngày làm đơn vị. Nếu có thể sống sót qua hết ngày đó, x/á/c suất lớn là em sẽ thoát khỏi vòng lặp. Chỉ là——”
Giọng hắn đột ngột ngừng lại, dường như có chút xót xa.
“Chỉ là gì?”
“Chỉ là em sẽ phải trải qua cái ch*t lặp đi lặp lại vô số lần. Điều này không hề dễ dàng. Anh sợ em…”
Tôi sững người vài giây: “Em không sợ.”
“Em còn trẻ như vậy, còn bao nhiêu tiền chưa kịp tiêu, ch*t như thế này thật oan uổng. Dù có khó khăn thế nào, chỉ cần được tiếp tục sống, em bằng lòng thử.”
“Nhất định em sẽ làm được!”
“An Ca.” Giọng Cố Dĩ Thịnh nghẹn ngào nhưng vẫn dịu dàng kiên định: “Em yên tâm, anh sẽ luôn ở bên em.”
Cúp máy xong, tôi lại suy nghĩ nghiêm túc hồi lâu.
Cố Dĩ Thịnh nói không sai.
Nếu bỏ qua những lần ch*t lặp lại, thời điểm ch*t trong vòng lặp quả thực đang lùi dần về sau.
Chỉ lùi lại, chưa từng có lần nào sớm hơn.
Những lần trước vì tôi chọn chủ động nhảy lầu vào 12 giờ trưa nên xu hướng lùi thời gian tạm dừng.
Còn khi tôi tiếp tục chấp nhận vòng lặp một cách tự nhiên để nghe điện thoại của Cố Dĩ Thịnh, thời gian lại tiếp tục lùi.
Hôm nay là ngày thứ 77 của vòng lặp.
Tính đến hôm qua, thời điểm ch*t của tôi là 3 giờ 50 phút chiều.
Nếu suy luận của Cố Dĩ Thịnh chính x/á/c, việc tôi cần làm tiếp theo chỉ có một: Tìm mọi cách kéo dài thời gian sống đến tận cuối ngày hôm nay!