Âm Mưu Trên Đầu Lưỡi

Chương 10

08/05/2025 16:42

Tôi thừa nhận cả tội á/c.

"Em biết chuyện này, hàng xóm biết nó trầm Đặc sau khi đám cưới hủy bỏ, nhiều nay nó bước chân khỏi phòng."

Tôi đọc thuộc thoại vô số lần.

"Em cô?"

Viên cảnh sát ghi chép lại hai ấy với mặt khó hiểu.

Tôi siết ch/ặt tay gật đầu, sợ họ phát hiện điều bất ổn:

"Đàm Mẫn Mẫn em sự biết gì. Kỳ thi tới rồi, xin đừng làm phiền nó. đây nó học rất giỏi, chỉ vì vụ t/ai n/ạn ấy mà bỏ Bây giờ hồi phục, điều gì được cản trở việc thi của nó."

Bầu khí phòng thẩm vấn đóng băng.

Đặc trưởng họ Đường, khuôn mặt ta lộ kỳ từng thấy: kinh ngạc, thương xót, đ/au lòng, bất lực.

Ông ta nhìn thẳng vào tôi, giọng nặng trĩu:

"Đàm Mẫn Mẫn, chị gái."

"Chị Đàm Nhuệ, ch*t vụ cưỡ/ng hi*p mười trước."

Cơn choáng váng ập đến.

Ông ta đang nói cái gì vậy?

Tôi Đàm Nhuệ.

Là chị cả, chỗ dựa duy nhất của đứa em bé bỏng.

Đứa em tội nghiệp nạn nhân vụ cưỡ/ng b/ức, may mắn ở bên, nó thể an tâm trốn phòng.

"Tôi chị Đàm Nhuệ!" gào thét.

Đội trưởng Đường đưa chiếc gương mặt tôi.

Tôi ch*t lặng.

Trong gương da trắng bệch, mái tóc đen vai đang r/un r/ẩy.

Tôi bật dậy đ/ập vỡ gương:

"Không phải! Mày phải tao!"

Mảnh vỡ phản chiếu khuôn mặt hoảng lo/ạn.

"Đàm Mẫn Mẫn, mắc chứng đa nhân cách."

Đội trưởng Đường mở ghi âm:

【Vương Ái Liên dẫn người đến đ/ập phá đường, ch/ửi dụ dỗ chồng bả】- Xưng "tôi".

【Lần này lạp xưởng lắm, trưởng mang ít về đi】- Xưng "chúng tôi".

"Theo điều tra, chỉ mình."

Tôi gục đất, đầu n/ổ tung. M/áu người đông cứng rồi vỡ vụn.

Ký ức ùa về.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Giả vờ là trai thẳng

Chương 17
Tôi và Lâm Nghênh là anh em thân thiết suốt 20 năm trời. Tôi đã chứng kiến cậu ấy từ một thằng nhóc tè dầm, chỉ biết níu lấy chân tôi mà khóc nhè, lớn lên thành một tên hoa tâm trăng gió. Tên khốn đó chẳng phân biệt nam nữ, tình nhân đổi như thay áo mỗi tháng. Chỉ cần cặp mắt đào hoa kia khẽ cong lên một chút, đám người tình vừa bị đá cũng lập tức nguôi giận, như thú cưng bị chủ vứt bỏ, cụp đuôi bỏ đi. Lâm Nghênh không có trái tim, điển hình của kiểu người né tránh tình cảm, hễ tình cảm quá mức là cậu ấy lại thấy phản cảm. Vì vậy, tôi sẽ không để cậu ấy biết...Tôi thích cậu ấy. Dù sao tôi vẫn luôn giỏi che giấu, cũng chẳng muốn đánh mất thân phận bạn thân suốt 20 năm nay. Cho đến một ngày, tên khốn ấy mắt say lờ đờ, cứng đầu chen vào lồng ngực tôi, ngẩng khuôn mặt xinh đẹp đầy tủi thân lên, chất vấn tôi: “Tại sao cậu lại là trai thẳng chứ?”
146.6 K
2 Ca Nhược Chương 9
3 Da Qúy Phi Chương 22
6 Thần Hộ Mệnh Chương 35
7 Tiệm Mộc Nhĩ Chương 20
8 Cố Chấp Chương 25
11 Tàng Bệnh Chương 17
12 Cáo Và Sói Chương 23

Mới cập nhật

Xem thêm