Căn phòng 407 tòa nhà số 5 khu chung cư Dật Đình là nơi tôi mới chuyển đến được một tuần.
Tiền thuê ở đây rẻ đến bất ngờ, đơn giản vì đây là căn hộ m/a ám đích thực. Một cặp vợ chồng già đã ch*t đói ngay trong căn phòng này. Kể từ đó, chẳng ai dọn vào ở nữa.
Ít lâu sau, con gái họ - Thịnh Linh Linh xuất hiện. Bằng giá rẻ mạt cùng thái độ hung hăng, cô ta ép chủ nhà cho thuê lại căn hộ. Giờ đây, Thịnh Linh Linh trở thành chủ thuê lại, cho tôi mượn phòng với giá gấp 10 lần tiền thuê gốc.
Tôi đứng trước cửa phòng, hít sâu một hơi lấy bình tĩnh rồi dùng chìa khóa chủ nhà đưa mở cửa.
Căn phòng chừng 60m², hai phòng ngủ với phòng khách chật chội. Mùi hôi thối bốc lên nồng nặc. Nhìn quanh một lượt, cảnh tượng hỗn độn hiện ra trước mắt: hộp đồ ăn thừa, chai bia ngổn ngang, giấy vệ sinh đã dùng và đống rác không biết chất từ bao lâu.
Tôi nín thở, liếc nhìn cánh cửa phòng ngủ chính đang đóng ch/ặt rồi đóng sầm cửa lại.
Quả nhiên, tiếng động ầm vang đ/á/nh thức Thịnh Linh Linh đang ngủ say. Cô ta gi/ật mở cửa phòng ngủ, bước về phía tôi trong cơn thịnh nộ, miệng không ngớt ch/ửi rủa:
"Ô Kính, cái đồ khốn! Đây là lần thứ mấy rồi hả? Hôm nay tôi không xử cô thì tôi đổi họ!"
Tôi kh/inh khỉnh liếc cô ta, khẽ đ/á một chai bia lăn về phía trước. Thịnh Linh Linh chỉ chăm chăm nhìn tôi nên không để ý chướng ngại vật dưới chân, trượt chân ngã phịch xuống sàn.
Tô bún ốc cô ta chưa ăn hết hôm qua bị ngồi đ/è lên, nước dùng văng khắp người bốc mùi hôi thối. Tôi ngồi xổm xuống, nhìn cô ta chổng kềnh trong đ/au đớn bằng ánh mắt kh/inh bỉ:
"Đến cái chai bia cũng không địch nổi mà đòi gi*t tôi?"
"Thịnh Linh Linh, không có năng lực gi*t người thì đừng có khoác lác, chỉ tổ nh/ục nh/ã."
Lời chế nhạo của tôi khiến Thịnh Linh Linh đi/ên tiết. Đôi mắt đỏ ngầu, cô ta phản pháo trong vô thức:
"Ai bảo bà này chưa gi*t người! Năm đó..."
Đúng lúc then chốt, Thịnh Linh Linh chợt tỉnh táo, nuốt trọn câu sau vào cổ. Cô ta nhìn tôi đầy cảnh giác:
"Ô Kính! Cô nhiều tiền thế, sao lại dọn vào cái khu ổ chuột này?"
"Phải chăng... cô đến điều tra tôi?"