Lão Khuê mà Vương Tiểu Tử nhắc tới là em họ của ông nội tôi. Cả đời ông chỉ có một mụn con gái, lại còn gả đi tỉnh ngoài, bảy tám năm trời chưa về lần nào.
Bà nội tôi nói: "Đi, đi nhanh lên, tôi đi cùng cậu."
Vương Tiểu Tử hỏi: "Chú nhà đâu rồi ạ?"
Bà nội tôi đáp: "Ông ấy vừa ra ngoài, tôi đi với cậu trước đã."
Nhà ông Khuê nằm ở đầu thôn phía tây, chỗ đó khá hẻo lánh.
Th* th/ể ông ấy được đặt trên tấm ván gỗ. Ông ấy ch//ết rồi, trên cổ có vết cắn rõ ràng, như là bị thứ gì đó cắn ch//ết.
Hai chân ông ấy như bị ai bẻ g/ãy, xươ/ng g/ãy lộ ra vẫn còn dính m//áu.
Vương Tiểu Tử nói: "Thím ơi, giờ biết làm sao đây?"
Bà nội tôi đáp: "Ông nhà đi vắng, tôi cũng chẳng biết phải làm thế nào."
Lời bà nội vừa dứt thì ông nội tôi bước vào sân, người trong thôn nhường cho ông tôi một lối đi.
Mắt ông tôi đầy những tia m/áu đỏ ngầu. Ông bước đến trước mặt ông Khuê rồi nói: "Tôi đã bảo rồi mà, trên núi không sạch sẽ, buổi tối không được lên, ông cứ không nghe!"
Mọi người trong thôn khuyên ông tôi nén đ/au thương, ông tôi mắt đỏ hoe nói: "Đốt x/á/c đi."
Mọi người trong thôn đều ngớ người. Từ nhỏ đến lớn, tôi đều thấy người ta ch/ôn cất theo kiểu thổ táng, kể cả người ch//ết bất đắc kỳ tử cũng vậy.
Bà nội tôi khó hiểu hỏi: "Đốt ạ?"
Ông nội tôi gật đầu: "Lúc còn sống, thằng Khuê từng nói với tôi, cả đời nó chỉ có một đứa con gái, coi như là tuyệt tự rồi, đợi nó ch//ết thì cứ đ/ốt đi, cho đơn giản."
Mọi người trong thôn đều nhìn nhau, nhưng không ai nói gì.
Ông nội tôi là anh trai duy nhất của ông Khuê, việc tang m/a của ông đương nhiên do ông tôi lo liệu.
Ông tôi gọi mấy thanh niên trai tráng, dùng vải trắng bọc x/á/c ông Khuê lại, rồi dựng đống lửa.
Lửa ch/áy rất lớn, người ta ném x/á/c ông Khuê lên đống lửa, một mùi khó ngửi lan tỏa trong không khí.
X/á/c ông Khuê ch/áy cả một buổi sáng, đến cuối cùng chỉ còn lại xươ/ng vụn.
Ông tôi lại dùng vải trắng gói xươ/ng vụn của ông Khuê lại, rồi mang ra sau núi, đào một cái hố ch/ôn ông.
Làm xong hết mọi việc thì đã là ba giờ chiều.
Bà nội tôi lạnh lùng nói: "Ông cứ thế mà đưa tiễn Vương Khuê, ông không sợ nó trách ông sao?"
Tang sự của ông Khuê rất đơn giản, ngay cả ba ngày quan linh cữu cơ bản nhất cũng không có.
Ông nội tôi nói: "Cái loại ch//ết bất đắc kỳ tử này phải đưa đi sớm, nếu không sẽ hại người đấy, bà đừng quên chuyện của Trương Lão Tam!"
Bà nội tôi im lặng, hít một hơi thật sâu rồi thở ra.
Bà nói: "Đồ đạc trong nhà Vương Khuê có ai lấy không?"
Ông nội tôi lắc đầu, ông lấy ra một chùm chìa khóa từ trong túi, đó là chìa khóa nhà ông Khuê, rồi lại lấy ra một túi nilon màu đỏ trắng từ trong túi.
Trong túi nilon đựng tiền, chắc là tiền mồ hôi nước mắt cả đời của ông Khuê.
Ông nội tôi nói: "Bà yên tâm đi, đều là của nhà mình cả."
Khi ông tôi nói câu này, khóe miệng ông nhếch lên. Bà nội tôi cầm lấy tiền và chìa khóa: "Gửi ít tiền cho Thận Tử đi, nó đi gấp quá, chưa kịp mang gì cả."
Ông nội tôi gật đầu: "Mai tôi đi gửi tiền cho Thận Tử."
Bà nội tôi nói: "Chuyện của Trương Lão Tam thì sao? Sao tôi cứ cảm thấy Vương Khuê bị hắn gi3t ấy?"
Ông nội tôi nói: "Tôi m/ua hai bức môn thần rồi, bà yên tâm đi, hắn không vào được đâu."
Bà nội tôi lại nói: "Vương Khuê ch//ết rồi, Phượng Quyên phải về chứ, tiền này mình không được động vào."
Phượng Quyên là con gái của ông Khuê, bảy tám năm rồi chưa về.
Ông nội tôi rít một hơi th/uốc lào, nửa ngày không nói gì, như là có tâm sự gì đó.
Bà nội tôi đẩy vai ông nội tôi một cái: "Nói gì đi chứ!"
Ông nội tôi nói: "Nó đã bảy tám năm không về, chuyện tiền bạc nó không biết đâu. Hơn nữa, tang sự của thằng Khuê là nhà mình lo, tiền này phải thuộc về nhà mình chứ."
Bà nội tôi không nói gì, nhét tiền vào túi, ông nội tôi dán môn thần lên cửa gỗ.
Đêm khuya, tôi nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, âm thanh rất nhỏ.
Ông nội tôi và bà nội tôi nhìn nhau, bà nội tôi khẽ nói: "Trương Lão Tam lại đến rồi."
"Chú ơi, tôi tìm được một đôi chân người rồi, chú giúp tôi khâu vào được không ạ?" Giọng của Trương Lão Tam vang lên ngoài cửa.
Ông nội tôi nói: "Đôi chân này không hợp đâu, cậu tìm đôi khác đi."
Ông nội tôi vừa nói xong câu này, bên ngoài quả nhiên im lặng.
Bà nội tôi trợn mắt nói: "Ông bảo hắn đi tìm đôi khác, chẳng phải là bảo hắn đi gi3t người sao?"
Ông nội tôi nói: "Tôi cũng có cách nào khác đâu! Chẳng lẽ lại bảo tôi khâu chân vào cho hắn?"