Bạn tôi t/ự t* vì b/ắt n/ạt ở trường.
"Di Ninh chụp trông lẳng lơ thật đấy."
"Muốn xuống địa ngục phú nhị đại, sao lúc sống cũng công."
Những viếng đều cười đùa, khu chơi.
Đột nhiên, điện thoại tôi ngừng rung lên, tất cả mọi đều nhận được nhắn.
"Ở có đỏ, được nói chuyện với những đỏ, cũng được nhìn thẳng vào những đôi đỏ."
"Đừng lại đứng ở bậc thềm mười bốn, đặc là đó gọi tên từ phía sau."
"Lò th/iêu là một nhưng sử dụng nó quá 2 phút mỗi lần."
"Phòng nghỉ rất an toàn nhưng mỗi lần chỉ 6 có vào. Nếu vượt quá số lượng người, còn an toàn nữa."
"Camera giám sát trong đáng tin! Không đáng tin! Không đáng tin!."
......
"Bị à!."
"Nhàm chán, đang giả thần giả q/uỷ thế?."
"Ch*t ti/ệt, lại muốn chứ, tôi rời đi ngay giờ."
Các cùng lớp la ch/ửi bới, nhưng đột nhiên khí đông cứng lại.
Bởi vì trong bản trên điện thoại di có thông về cả.
Tôi mơ hồ có cảm giác được ổn cho lắm.
Không tìm thấy, vậy thế họ được đây?
"Đoàn Ninh còn sống các b/ắt n/ạt ra vậy rồi, mấy thế mà còn có mặt mũi tới sao?”
Không chỉ b/ắt trong thi, có ném tờ có đáp án lên bàn ấy, và giáo viên phân đúng sai buộc ấy gian lận.
Cuối cùng Ninh loại khỏi danh sách những sinh trao đổi ở nước ngoài.
Lúc đó, mấy gài bẫy, tố cáo ấy đều đến.
Các cùng lớp nhìn nhau , và những biểu cảm kì lạ họ cho tôi rằng.
Bọn họ có những bí mật.
Hơn nữa còn là những bí để cho khác biết.