7.
Tôi dường như đã quá mải mê bức tranh, đến nỗi biết người đàn ông phía sau đã tỉnh dậy.
Tôi ngồi xổm, quay người tình cờ hắn ta im lặng tôi.
“Sao vậy? Sao vẽ em gái em?”
“Lần sau vẽ em thử đi?”
Tôi nhất quyết ngồi luôn trong hắn, hắn thở dài một tiếng, lấy tôi.
“Không rảnh.”
Động nhẹ nhàng, nhưng nói ra tà/n nh/ẫn.
Tôi nghĩ dùng câu “ai cũng tâm để miêu tả tâm trạng của chúng còn gì thích hợp hơn.
Tuy nhiên, quả thực một người rất giỏi giả vờ.
Tôi chớp quay hắn:
“Thư Hoài, nếu em làm điều gì mà thích, phải nói cho em biết, được chứ?”
“Đừng để trong lòng, đồ ngốc...”
Tôi đưa tay véo nhẹ mũi hắn.
Không chỉ vì thể hiện một mặt yếu đuối của càng vì tìm một cách hòa hoãn mối qu/an h/ệ giữa người.
Có lúc cả đều im lặng, mới thủ phạm thật sự tình giữa người rạn nứt.
Mà vẫn cần Thư Hoài.
Đôi nâu của hắn chằm chằm một lúc lâu. Dáng vẻ cực kì túc một loại linh rằng tự đào ch/ôn mình.
Không lâu nghe hắn hỏi:
“Hôm đó, thật em đã c/ứu không?”