Ngoại truyện 2: Biệt danh
Sau khi x/á/c h/ệ với Kỷ bắt đầu phân vân về cách hô với anh. Cậu lên mạng tìm hiểu và thấy rằng các cặp đôi thường biệt danh đặc biệt dành riêng nhau. Cậu thử đề xuất với Kỷ vài cái tên. “Bé cưng,” “A quá buồn nôn nên tất cả đều bị Kỷ quả chối, kèm thêm cả da nổi người.
Văn cũng chấp hai biệt danh nhưng riêng “A thì cảm thấy rất hợp.
“Anh cũng em A Thứ.” Cậu chút mong đợi.
Khi đó, Kỷ đang bận nghĩ cách sung các điều khoản lợi mình vào hợp đồng chung sống. Nghe vậy, anh bật cười ra tiếng: “Đây chơi trừng ph/ạt sao? A Thứ!”
Văn nghe ra ngữ điệu châm biếm Kỷ chỉ cảm thấy vô cùng phấn khích khi được nghe anh tên mình.
Khi ấy, Kỷ đã thấy hương nồng Thứ. Anh thích uống th/uốc ức chế, và khi tỉnh thì trời đã rạng sáng.
Sau khi tỉnh dậy, mới nhớ ra mình vẫn chưa giải xong việc chính. “Thẩm Kỷ trước đây chú gì?”
Cậu học hỏi kinh nghiệm thế hệ trước.
Thẩm Kỷ lật người, giọng ngái ngủ khàn khàn cười nhạt: “Lão già ti/ệt.”
...
Thẩm Kỷ phát hiện gần đây hơi dục cầu bất mãn. Vừa thấy đã nói: “Hôn cái.”
Ban Kỷ vẫn theo cầu cậu, lần như đều lộ sướng vô cùng. Nhưng lâu dần, tên nhóc này ngày càng táo bạo, thậm chí lúc đòi hôn cả khi đang ở bên ngoài.
Cuối Kỷ nhịn nổi “Còn để anh nghe thấy ‘hôn cái’ nữa anh đ/á/nh em Thứ!”
Khi nói chỉ anh với mặt tội nghiệp.
Quả nhiên, sau thời gian, nhắc mấy nữa.
Cho đến ngày nọ, lúc nửa đêm, Kỷ đang lướt Weibo và thấy câu:
[Thân nhau khanh khanh]
[Nếu em khanh khanh, thì ai người dấu tôi đây?]
Thẩm Kỷ lay tỉnh đang ngủ bên cười ra nước mắt thử hỏi:
“Khanh khanh?”
(Hết)