Khi bóp cổ bà Nhị hôm sau, thằng cả cũng ch*t ở làm thủy.
Giây phút cửa, đã biết không quay về.
Tôi không buồn.
Có gì mà buồn?
Giống lời ăn xin nói, làm khổ nhất.
Tôi vui sáu mẹ con nó.
Mọi tội á/c đ/au đớn ở nhân gian cứ một mình chịu đi!
Bà ch*t không ai biết.
Việc một bà cô đơn không ngoài thời tiết lạnh giá từ đến năm chuyện bình thường.
Nên khi một nữ đến hỏi mượn giày bà phát hiện bà đã ch*t, không một ai nghi ngờ điều kỳ lạ chuyện dù gì bà cũng ch*t sớm hơn mới phải.
Hơn còn qu/an t/ài đôi, một lần ch*t người, quá bình thường.
Mọi đều rằng chuyện bình thường, chuyện ch*t nhau thôi mà, à hai.
Không ai ngờ khởi ng/uồn cái ch*t.
Đừng trách tôi.
Thật sự đừng trách tôi.
Tôi từng ơn họ.
Tôi từng sẵn lòng làm trâu làm ngựa bọn họ, làm thủy vừa bẩn vừa cũng xung phong đi đầu.
Nhưng bọn họ lại lừa tôi.
Bọn họ lại dùng mạng làm “chuột bạch”.
Thế chưa gì, bọn họ còn dùng th/ủ đo/ạn đê hèn làm nh/ục tôi.
Nhất Ức kẻ khiến c/ăm h/ận đến xươ/ng tủy.
Vậy nên, xin lỗi đ/ao trên trước rồi.
Thằng cả ch*t ở làm thủy, coi t/ai n/ạn lao động.
Làng bồi thường tiền tôi, giúp sự.
Khương Ức dân làng vờ bịu, nhân nghĩa nhân hậu.
Tiếc bà đã ch*t, không được chứng kiến cảnh bà bộ khóc lóc.
Giả dụ ch*t, bà ngồi xuống đất vỗ lên đất theo nhịp, trách móc rồi khóc lóc: ôi đáng thương! Sao nói đi đi hả? Sao lại nhẫn tâm chứ? Để lại một mình cha con sống làm sao?”
Lúc đó bị bà trách mà thấy ruột gan đ/ứt ra.
Bây bà ch*t rồi.
Nhưng lễ bà ngắt.
Mọi đều rộn tôi.
Nhất ông nóng lòng hưng phấn.
Tôi cũng không đợi thêm được nữa.
Cuối căn còn lại mình tôi.
Đây điều Ức muốn.
Tôi bồi mạng cả gia đình hóa giải lời nguyền qu/an t/ài đôi, rồi ai chiếm được được hưởng hết vinh hoa phú quý.
Ha ha.
Vậy đi.
Tới luôn đi.
Hưởng thụ đi.