4.
Tôi khóa cửa lại, sợ nổi gi/ận vô tình làm thương tôi, hoặc chồng tôi chạy vào phòng.
Sau mở tất các màn hình giám sát để theo dõi mọi nhà.
Trong phòng thân, tôi cũng đã lén đặt camera giám sát.
Chồng tôi thân hức không kiềm chế được lao vào ôm hôn ấy.
Hai người quấn không rời.
Cửa chính ở phòng khách phát ra tiếng nhẹ.
Có người vào.
Người rón rén đến gần phòng thân.
Nhẹ nhàng xoay tay cửa.
Và rồi, tiếng thét chói tai vang vọng khắp căn nhà.
Trên màn hình giám sát, thân tôi kh/ỏa dưới chồng tôi, còn thì dùng hai tay ấn đầu xuống.
Lúc vào phòng, ba người ch*t trân nhìn nhau.
Cô thân sợ hét lên.
Lúc này chồng tôi hoàn h/ồn, vội vàng đưa tay bịt miệng lại.
Mặt mũi u ấy đóng cửa lại, kéo hai người họ đ/ấm đ/á liên tục vào người họ.
Hai người luôn ngẩng cao đầu giờ đây lại nằm rạp xin tha.
Đến khi đ/á/nh thì hai người họ cẩu xin dưới cả.
"Anh ơi, không phải nghĩ đâu!"
"Ông xã, nghe Bảo Bảo thích!"
Người thân trút hết nỗi oan ức mình ra.
Cô còn nói và Đỗ Nguyên làm thế là để xua đuổi vận xui.
Cô khóc lóc thảm thiết ôm cả.
Chồng tôi cũng vội vã theo nói chỉ giúp đỡ thôi.
May từ trước đến nay không quá thông minh nên đã tin vào hoang này.
Đúng này, thoại di đột nhiên vang lên.
Anh ấy nhìn vào màn hình thoại, càng càng tối sầm.
Bốp! Anh ấy thoại bóp cổ thân, nghiến "Rốt cuộc Tráng là con ai?"
Sắc thân lập tức đỏ bừng, gắng tay ra.
Chồng tôi cũng r/un r/ẩy không ngừng.
Có vẻ sắp ngạt thở, thân bỗng tay t/át mạnh vào một cái.
Anh đất, định đ/á vào người ta.
Trong khắc nguy cấp, chồng tôi đã ôm cả.
"Anh, Tráng là con em và Nguyễn Nguyệt!"