Tôi vẫn thường bắt diện lại câu mình nói, đảm bảo họ thực sự đang lắng nghe. Dù đôi khi, ngay cả bản thân chẳng nhớ mình đã thốt ra điều gì.
"Thỉnh thoảng suy kỹ, em rất muốn có một mối tình."
"Em có vài bạn khác hợp tính."
"Nhưng hễ hiện ai có tình cảm vượt quá ranh bạn bè, em lại không kiểm được mà bắt đầu gh/ét bỏ họ."
"Hồi mới nghiệp, em đi gặp bác sĩ tâm lý."
"Anh ấy nói chứng 'bệ/nh tổng tài' thực chất gọi là 'tính đơn luyến'."
"Kiểu 'tôi có bạn, nhưng bạn tuyệt không được phép tôi' - một căn bệ/nh kỳ vậy."
Tôi dựa vào ghế sofa, tay đễnh lắc chai bia, chút ấm ức:
"Tạ An, nói xem em có ở kiếp không?"
Người được hỏi im lặng tượng đ/á.
Tôi chai vào ấy:
"Nhắc lại."
Tạ lập tức biến thành vô lặp lại:
"Tạ An, nói xem em có ở kiếp không?"
Tôi gật gù:
"Được không?"
Ánh mắt Tạ chuyển sang tôi, x/á/c nhận:
"Muốn à?"
Tôi kiên định đáp lại ánh nhìn anh:
"Muốn."
"Lục Gia."
"Hửm?"
Anh ngửa đầu uống vài ngụm rư/ợu.
"Anh không diễn nổi nữa rồi."
"Cái gì cơ?"
Lời mắt đã chiếm trọn tầm nhìn tôi. Khoảng cách gần mức có cảm nhận rõ hơi Tạ - gấp gáp, lo/ạn, nóng bỏng.
Ánh mắt không chút né tránh, thì:
"Mối tình này, cùng em viết tiếp."
Đầu óc choáng váng, chưa kịp hiểu, chưa kịp phản ứng.
"...Ý... ý là sao?"
Chưa dứt Tạ đã hành động trả đóng đinh chỗ.
Mọi suy vụt tắt. Hơi ấm lưu lại trên nhanh chóng và thoáng qua.
Khi Tạ ngẩng đầu hai gò má đã ửng hồng. Trong căn độn, tiếng chúc Tết đầu tiên năm mới vang lên từ TV.
Tôi ngây nhìn chằm chằm vào diện.