“... Tuệ Minh? Tuệ Minh!”
Tôi bừng tỉnh khỏi phát thân thất thần.
Tam Tuệ Năng mày: “Gần đây đệ sao Cứ đãng trí cả ngày hoài thế?”
Kể ngày khỏi hang Phật, tôi sẽ bất giác nhớ tình bi thảm của nhị huynh.
Vẻ ngoài nguy lẫy của Già ở tôi, sớm đã trở quái tấm rèm lẫy.
Chỉ không ngờ đằng quái ấy còn địa ngục không lối thoát.
Điều tôi không thể với vì tôi chỉ khẽ xin lỗi.
Theo tính cách của lẽ anh ấy sẽ nổi gi/ận với tôi.
Không may hôm nay anh ấy rất nhiều việc vặt phải giải quyết.
Anh ấy khẽ quát: nghếch, còn không mau đây đón quý!”
Lúc tôi mới phát anh ấy còn cô gái trẻ.
“Đây Nam.”
Khách chắp tay lễ: Di Đà Phật, gọi tôi Xảo được.”
Tôi đón lấy ánh veo của cô ấy, song không dám thêm.
Cúi đầu, chỉ thấy tà váy của người này, bông hoa tỉ mỉ bằng tơ vàng chỉ bạc, khiến tôi cảm thấy quen nhưng đầy vô lý.
Lúc này, gõ đầu tôi, sâu xa: “Dẫn Th/ù, đừng nhớ nhầm.”
Chân tôi dừng bước, đáp lời: “Đệ hiểu.”
Cũng không trách bày cảm đó.
Khách hương đại Th/ù chung chỉ việc, đó cầu con.
Thế gian này, nữ không cái không chỗ dựa, hoặc tìm người nhận làm nuôi, hoặc tìm miếu linh thiêng cầu con, không gì khác những điều kể trên.
Kinh cầu của Già rất linh nghiệm, Th/ù cũng người nổi bật việc niệm cầu con.
Khác với nhị người chỉ mải mê nghĩ đến việc Phật, thích những gì ở trần thế.
Anh ấy nhiều lần tiếc nuối với tôi: “Giá bái Th/ù tốt. Ban các nữ thí chủ, quả việc đẹp.”
Hồi đó tôi chưa ý nghĩa câu ấy, chỉ thắc mắc hỏi huynh: niệm cầu gì đẹp chứ?”
Tam quay sang, kh/inh nói: “Quả kẻ ngốc không việc đời, cũng ngốc nghếch, sao những điều với đệ cơ chứ?”
Vì tôi khi ở mặt phụ, chăm sóc nên tôi bị sai làm những việc không muốn làm.
Có lần, biếng không muốn đón anh ấy đã đ/á đít tôi: “Đệ đi thay đi, về với đã đến rồi.”
Không ngờ lần đó tôi đón hương cầu con.