Đúng đàn ông đừng đẹp trai quá, cứ giả ngây ngô nịu cái thành tuyệt thủ ngay.
Tôi vốn bực vì huống oăm này, nhưng ngoan ngoãn đầu vai tôi, lòng xao xuyến.
Mẹ nhan đàn ông hại người thật.
Tới viện, khập khiễng khoa c/ứu, giả vờ lấy khám bệ/nh. Sợ diễn lâu sẽ lộ tẩy, quay sang Giác: "Tôi tiễn về nhé?"
Tiêu liếc đồng hồ rồi gật đầu. tới bãi đỗ xe, đứng chiếc xe khởi Cửa xe bất ngờ hạ xuống, ánh mắt ta thoáng chút... thương hại?
"Ôn D/ao này, cảm người yêu của em thực sự quan đến em đâu."
Tôi gi/ật mình: nói vậy?"
Tiêu châm th/uốc, thong thả "Bởi trước mặt em, ta chẳng tỏ chút khát khao hữu hay tranh đoạt nào cả."
"Đàn ông bình thường chẳng ai chịu thua kém trước bạn trai cũ của người yêu mình như thế đâu."
Quay khoa c/ứu, vẫn mãi suy nghĩ về Giác.
Tranh đoạt?
Chiếm hữu?
Làm gì có chuyện nói mấy thứ kỳ lạ đó nào chỉ giả vờ hẹn thôi mà.
"Ôn D/ao."
Tiếng gọi vang lên, dừng quay đầu. tới, chân hết khập khiễng.
Tôi nghiêng đầu: "Không phải ở sảnh c/ứu sao?"
Hạ thẳng thắn thừa nhận: "Tôi yên để em ở mình hắn, đi em suốt."
Tôi cười mà lòng mỉa mai: "Chỗ đông người như viện yên mà lúc ngồi trên xe chỉ có ba người ngồi im re đấy?"
Hạ ngập ngừng giải thích: "Lúc đó có đồng đi rồi."
Tôi chợt nhớ ra: "Ý là... mấy chiếc xe đỗ đường Hoàn Hải?"
Hạ gật đầu.
Tôi thở dài: rốt cuộc dắt đây làm gì?"
Hạ do dự lát, cuối cùng nói thật: "Thực nghi phạm bắt được ở phố thực trước đây người của Đáng lẽ chính ta phải xuất hiện, nhưng hiểu sao thành hạ. Mà em xuất cả hai lần, còn quen biết nữa... trùng hợp quá ngờ."
Tôi hiểu: các nghi và thông đồng nhau hôm cố thử lòng Các sớm biết ta có hành động ở muốn xem khi xuất chuyện sinh hay trận cước, đúng không?"
"Nói gì nói, chắc phải lòng muốn cùng ngắm bình rồi nhỉ?"
Hạ vội vàng phủ nhận: "Không phải! Hôm chỉ muốn hỏi em thêm về Giác, ngờ ta tới cảng. Đồng đã..."
"Thế tùy cơ ứng biến luôn đúng không?"
Tôi tay ngắt quay lưng đi: "Đã x/á/c định được liên quan, về trước đây. cảnh Hạ."
"Ôn D/ao!"
Tôi cổng viện, mắt trời.
Mặt trời chẳng còn cảnh bình nào để ngắm nữa.