55.
Ta lạnh lùng càng lúc càng cảm thấy b/éo như heo.
Thịnh “Khương cô nương, thời tiết lạnh giá, bổn vương dẫn ngươi tới một nơi ấm áp hơn.”
Gã tới kéo ta đi.
Một bông hoa được phi tới, di chuyển như d/ao, nháy đã c/ắt bàn kéo lấy ta.
Thịnh bàn đã lìa mình nằm trên nền đất phản được sự hét như heo chọc tiết.
Dung Vọng từ giữa rừng hoa bước tới, bộ lông cáo được khoác mình càng cho vẻ thanh thú hơn, như một vị giáng xuống chỉ mày và khóe mang theo hơi nước, sương bao phủ, trẻo mà lạnh lẽo.
Thịnh dám tin hắn, sau đó vô cùng phẫn nói: tam, ngươi gì phải tà/n nh/ẫn như vậy.”
Dung Vọng kh/inh thường gã: “Phải. Ngươi gì ta nào?”
Thịnh hét lên, cáo trạng phụ cảm đớn khiến cho đi mà chỉ trên mặt đất, để thị người tới, hướng về phía Vọng mà nói những lời hung á/c: gan đừng đi!”
Dung Vọng một cũng để ý tới sải bước đến trước mặt ta: Nguyệt…”
Thịnh lại phát kêu lêu lấn át giọng nói Vọng.
Dung Vọng khẽ nhíu mày, xoay người chậm bước về phía trên mặt “Đúng phế vật, đớn này cũng chịu được.”
Hắn giơ chân dẫm miệng thương trên Vương.
Thịnh đến đi lại kêu thành tiếng, yếu ớt mà kêu la, nam nhân đẹp thần trước lại như thấy á/c một kẻ vốn luôn ng/u ngốc, bỗng nhiên lại một tia sáng vụt mắt, phúc chí tâm linh.
“Ngươi phải tử Ngọc!”
Sau đó càng lúc càng chắn: phải Ngọc, đúng không? Ngọc tà/n nh/ẫn như vậy được?”
Dung Vọng hơi nheo mắt, nháy quyết định, từ lướt qua một tia sáng lạnh lẽo, vẻ như diệt tại chỗ.
“Có chuyện Giọng nói Hoàng thượng vang gián đoạn tác tiếp theo hắn.
Thì Hoàng thượng ngắm hoa một phi tần được sủng ái cách đây xa, nghe được tin tức bao sau liền đến đây.
Như thấy cọng rơm c/ứu mạng, chạy tới, xuống trước mặt Hoàng thượng:
“Phụ hoàng! Hắn phải tử! Hắn phải Ngọc! Hắn gi*t thần!”