Cuộc sống tại ngôi làng nhỏ vẫn tiếp diễn dưới ánh nắng ấm áp.
Sự biến mất của một đứa trẻ chẳng hề gợn sóng.
Tôi liên tục gọi 110 và 119, nhưng chỉ nhận được thông báo "Số quý vị gọi không nằm trong vùng phủ sóng".
Mọi thứ đều mang một vẻ kỳ quái khiến người ta rợn tóc gáy.
Đêm buông xuống, tôi ngồi bệt bên bờ sông, hoàn toàn bất lực.
Bỗng từ xa vọng lại tiếng khóc nức nở len lỏi qua những tán cây.
Nghe như tiếng trẻ con.
Tôi đứng phắt dậy, vội vã đi theo hướng âm thanh.
Vạch từng bụi cây rậm rạp, tôi lần vào sâu trong khu rừng tối om.
Một bóng lưng nhỏ thấp thoáng phía trước.
Dưới ánh trăng, cậu bé lẫn trong đám cỏ cao, đôi vai rung lên từng hồi vì nức nở.
Tôi bước tới, vỗ nhẹ vào lưng cậu.
Một khuôn mặt nhòe nước mắt quay lại.
Là Dương Đồng, học sinh lớp dưới.
"Dương Đồng! Em sao thế?"
"Cô Trì ơi, Dương Liễu ch*t rồi, em... em buồn lắm..." Dương Đồng ôm mặt khóc nấc.
Tôi nghi hoặc nhìn cậu bé:
"Sao em biết bạn ấy ch*t?"
"Người rơi xuống sông... chẳng ai sống sót. Bạn ấy... bạn ấy sẽ bị cuốn trôi như cọng rác thôi... hu hu..."
Trong lòng dấy lên nghi ngờ.
Tôi nhớ rõ ban ngày Dương Đồng cũng tỏ ra vô cảm như mọi người.
Chính cậu bé đã nói "Ch*t đuối thì ch*t đuối đi."
"Ban ngày sao em không khóc?" Tôi hỏi.
"Em... em vẫn rất quý Dương Liễu mà..."
Cậu bé nghẹn ngào, "Nhưng... ở đây cấm khóc lóc. Ai khóc nhè sẽ bị quăng vào chuồng lợn cho lợn ăn thịt... hu hu…"
"Cô ơi, cô đừng kể với ai là em... em khóc ở đây nhé..."
Cậu bé ngoảnh lại nhìn tôi, gượng ép kéo khóe miệng lên thành nụ cười giả tạo.
Một biểu cảm vừa khóc vừa cười khiến khuôn mặt cậu méo mó dị thường.
Trong đêm tối đặc quánh, trông như một gã hề đ/ộc á/c ẩn mình trong bóng tối.
Tôi kh/iếp s/ợ nhìn cậu bé, lùi lại mấy bước rồi quay đầu bỏ chạy.